...
Một hôm xám trời
Tôi thu mình lại thành vòm cây
Tôi thu mình lại thành vòm cây
Im nghe tiếng ngày xào xạc
Ngắm đêm tàn cuối chân đồi
Làm bạn cùng cơn gió lạnh
Hát lời mây trôi
Ngọn đồi vắng, chỉ mình tôi
Tôi ru mình bởi rối bời thở than
Giấc mơ rụng như lá vàng.
Một hôm xám trời
Tôi thấy mình như mảnh vườn hoang
Những đóa mẫu đơn héo rũ
Những nhành thạch thảo hoang tàn
Không còn dấu chân nào trên đất
Chẳng nắng vàng bên hiên
Rêu rong những nỗi muộn phiền
Biết đâu tìm lại tiếng chim thuở nào?
Một vùng cỏ dại xanh xao…
...
* viết vào đúng ngày này, cách đây 5 năm;
re-post, vì vẫn hợp tâm trạng.
No comments:
Post a Comment