Tôi đột nhiên muốn viết, một cái gì đó.
Bây giờ là 5:14 pm, giờ làm việc chính thức đã hết. Xuyên qua những khoảng trống của khung kính không bị màn sáo che khuất, tôi mơ hồ nhìn ra ngoài kia. Ngoài kia là chiều. Là xám dày đọng hờ trên vạt cây, vỉa hè, lướt trên vai người lại qua xe xe cộ cộ. Trong tai nghe vẫn là giọng Uyên Linh "nhận lại đây tháng năm dại khờ, xin giữ em cho hoàng hôn" - tôi nghe mòn mấy nay.
Nguyên nhân của việc tôi đang type những dòng này: Tôi tình cờ, vừa tìm lại được blog Quoc-Bao. Đã lâu không đọc anh. Anh vẫn viết tràn những điều riêng tư, đôi khi dài đôi khi ngắn, có lúc vô thưởng vô phạt, nhưng không hiểu sao tôi luôn được inspired từ câu chữ anh. Xưa nay vẫn vậy. Anh là hiếm hoi những người viết mỗi khi đọc xong luôn khiến tôi tha thiết muốn viết, cho chính mình, dù cũng đôi khi dài đôi khi ngắn, có lúc vô thưởng vô phạt, như anh. Từng có một người khác, cũng cho tôi cảm giác tương tự. Từng có.
Hơn hai tháng không viết - ý tôi là kiểu viết thế này - nếu không nhìn lại chắc không biết mình dường như đã cạn khô hứng thú đối thoại cùng bản thân. Chút can đảm tự soi chẳng hay tự khi nào bỗng nhòa nhạt đi, đến quên lãng. Quên những thứ nên nhớ, trái khoáy thay, lại nhớ hết thảy những gì đáng quên!
Như một đêm nằm trong căn phòng hiện tại, không báo trước, tôi lại nhớ về căn phòng cũ. Và tất cả những liên quan. Theo mốc thời gian pop-up đột ngột nơi bộ nhớ, chuỗi ngày ngày tháng tháng năm năm xen lẫn hằng hà sa số khuôn mặt, mẩu chuyện, tình cảnh… nương theo nhau mà nở bừng tâm trí. Nở bừng, một cái nối một cái, rồi lan ra không kiểm soát. Giống sau một lượt “well played” ở trò Blossom Blast Saga dạo gần đây tôi hay chơi giết thời gian. Giữa hỗn độn ký ức, tôi ép mình tỉnh dậy, bước ra khỏi, trước khi bị nhấn chìm.
Rồi tôi xem “Tháng Tư là lời nói dối của em” của Hà Anh Tuấn. Tôi nghe “Xin giữ em cho hoàng hôn” của Uyên Linh. Tôi đọc (lại) “Những người đàn ông không có đàn bà” của Haruki Murakami.
Tôi nằm mơ.
Tôi thấy mình ngồi trên một băng ghế dài, vân gỗ xác xơ. Xung quanh xa lạ. Phía trước mặt là hoàng hôn xuống đậm, như màu món trứng khuấy bị quá lửa. Trong không gian thảng hoặc thứ mùi đất ngai ngái, pha với thứ mùi khói - có lẽ thôi, khói thuốc Marlboro? Tôi-đang-ngồi-đấy rất buồn. Buồn vô cớ. Tựa kẻ rã rời sau cuộc mất mát. Rồi có ai đó tôi không nhận rõ, đến cạnh tôi, nói gì đó. Rồi xảy ra vài chuyện mơ hồ giữa chúng tôi.
Sau đó khi tỉnh dậy, tỉnh dậy thực sự vào buổi sáng, tôi lý giải rằng do quá nhiều mất mát thời gian này - của người, của ta, nên tôi mới chiêm bao vô nghĩa đến thế. May, thứ đánh thức tôi, lại chính là cuộc gọi quen thuộc của mẹ, nó giúp tôi tự cười vào chính mình: Còn đầy ra đó sự Được, sao phải nghĩ nhiều về sự Mất?
Tháng Chín, Saigon mưa liên miên.
Tháng Chín còn độ một tuần. Tháng-của-tôi lại sắp về. Tôi đi qua tháng Bảy hân hoan, tháng Tám an yên, để tháng Chín lãng đãng bao điều không-xác-định. Tháng Mười, sẽ là gì?
Hôm trước, tôi đọc được một câu của người chị thân:
"Be a little selfish and do something for yourself every day, something different once a month and something spectacular every year."
Tôi ghi nhận. Và chọn áp dụng cho quãng tới.
Nên tháng Mười, tôi chờ một tôi khác.
...