Thursday, February 25, 2016

Một đoạn trích


‘Sunrise in Bagan’ (c) RLG Photography

"...Hai người trông thấy ở phương xa từ từ xuất hiện một vệt sáng, mênh mông không biết đâu là biên giới, như ánh mắt ngàn vạn năm không hề thay đổi, dùng một dấu hiệu, dùng một tư thái xuyên qua đất trời. 

(...) 

Tiêu Ninh cũng đồng dạng với những người xung quanh, không nói một lời, chỉ bình lặng nhìn ngắm. Bất tri bất giác, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, ấu thơ, thời niên thiếu, tuổi thanh xuân... Chuyện tốt lẫn chuyện xấu, nhưng Tiêu Ninh đã thôi cảm giác bài xích, cũng không miễn cưỡng hay nhẫn nại, mà chỉ đơn giản dùng tâm trạng thản nhiên để hồi tưởng... 

(...) 

Hắn chắc chắn đã mất đi một vài thứ, bất quá, nhân sinh vốn là một quá trình không ngừng mất đi. 

Cuối cùng, tất cả hình ảnh đều dừng lại trên người bên cạnh, rất kỳ quái chính là, hắn hiện tại đã chẳng còn lo được lo mất nữa. Đương nhiên, đây không phải biểu hiện người ấy đối với hắn không đủ quan trọng, cũng không phải hắn quá ngây thơ cho rằng tình cảnh tốt đẹp sẽ duy trì cả đời. 

Chỉ là, hắn cảm thấy, trong lòng mình, dựa vào phần tình yêu này, đã mở ra một mảnh hoa viên, ngay trong sinh mệnh hắn in xuống một dấu ấn mỹ lệ không gì có thể sánh được. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, bất kể có phải hay không có một ngày chúng nó không thể như lúc ban đầu được nữa, cũng sẽ không bao giờ thay đổi..." 

[Thiên cao lộ viễn | 天高路远] 


No comments:

Post a Comment