Thursday, January 14, 2016

Chuyện cũ, người xưa


“...Một sớm mai kia, chợt thấy hư vô trong đời 
Người vẫn đâu đây, người cũng đã như xa rồi 
Chỉ là, thế thôi…”

1. Hôm nọ, nhờ cuộc hẹn tất niên Phỉ hội mà lâu lắm mới có dịp chạy xe một mình theo tuyến cầu Bình Triệu - Kha Vạn Cân (nay đã là Phạm Văn Đồng), hướng về Thủ Đức. Đoạn đường - không hiểu vì sao - luôn khiến tôi cảm giác áp lực vì sự xô bồ, mỏi mệt vì lượng xe dường như luôn quá tải, kéo theo tiếng ồn, khói bụi cũng luôn quá tải. 

Thế nhưng hôm ấy, dưới con nắng cuối trưa có gì đó hiu hắt, với chuỗi bài ballads rỉ rả trong earphone, lác đác vài cơn gió vội vã lướt ngang, tôi bỗng đột nhiên cảm thấy dễ chịu. Sự dễ chịu quen thuộc, như những ngày đã rất cũ, khi trái tim thanh niên còn tràn căng những sốc nổi hồn nhiên, tôi từng có được vào mấy chiều cuối tuần cuốn mình trên chiếc cup 50cc cọc cạch, chạy từ Gò Vấp xuống tận Thủ Đức, chỉ để giành lấy đôi ba tiếng đồng hồ ngồi cạnh ai đó, nói cười vô nghĩa, tin mình đang yêu. 

Sự dễ chịu quen thuộc, gọi thêm những hoài niệm đổ về. Bất giác, tôi tưởng mình vẫn đang chạy xe trên đoạn đường cũ, là Kha Vạn Cân nhỏ hẹp, gồ ghề, xóc nảy, chứ không phải đại lộ Phạm Văn Đồng thênh thang của hiện tại. Và ở điểm đến, sẽ là căn trọ nhỏ cuối hẻm vòng vèo, sát mé sông, gió lồng lộng, đầy mùi cỏ cây. Nơi đó, tôi sẽ gặp lại mình của Hai Không Lẻ Tư, và người của Hai Không Lẻ Tư. 


2. Hôm kia, hơn cả sự bất ngờ, một liên hệ cũ bỗng dưng tìm lại. Từng thiết thân, rồi lại trở thành kẻ tôi chán ghét nhất. Cứ nghĩ, sẽ không thể nào thứ tha, thậm chí chỉ đơn giản là add friend trên facebook cũng đủ khiến bản thân khó chịu. Nhưng rồi, thời gian đã chứng tỏ sức mạnh tích cực nhất của nó. Buông bỏ, cũng không quá khó khăn. 

Nói chuyện với bạn, những lợn cợn quá khứ vẫn còn, nhưng nó chỉ như sự nhắc nhớ, rằng, bạn vốn là một phần trong Hai Không Lẻ Năm của tôi. Là một phần trong những điều đã qua, không hơn. Gặp lại, tôi vui vì bạn thực sự đổi thay, và mừng - bởi những gì bạn có được từ sự thay đổi đó. 

Re-connect với bạn, xét một cách ích kỷ, giúp tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, bao dung nhìn lại một quãng cũ của mình. Và trên hết, củng cố niềm tin vào những gì tôi từng viết: "Thời gian thường tước đoạt những điều đẹp đẽ, nhưng đôi khi, cũng chính nó góp phần tạo nên những điều đẹp đẽ hơn."


3. Khổ thay, thứ khiến con người ta để tâm nhiều thường lại là những đẹp đẽ đã bị tước đoạt. 

Như hôm trước, đối thoại với chị, tôi mới phát hiện: Hóa ra, sau tất cả, mình vẫn còn nghĩ về người. Nghĩ, như nghĩ về điều đẹp đẽ nhất trong tuổi đời buồn chán của mình, nay đã đánh mất. Nghĩ, bao gồm cả nhớ, tiếc và hoài nghi. 

Nhưng không phải là những nhớ, tiếc, hoài nghi làm tâm trí đau đớn. Mà, lạ lùng thay, chúng lại tựa như những gia vị rắc thêm vào món Ký Ức, để nó càng đậm đà. Tựa chanh và muối sẽ khiến Desperados nồng nàn hơn. 

Nhưng thỉnh thoảng, không tránh khỏi có lúc chúng cũng bị “nêm” quá tay. Thừa nhớ thì mệt lòng. Thừa tiếc thì tim đau. Thừa hoài nghi thì đầu óc mãi quẩn quanh cùng những câu hỏi không lời đáp. Kiểu như: Nếu thuở ấy, tay giữ lâu hơn, liệu có đủ biến thành mãi mãi? Cùng đi thêm một đoạn, có chắc tìm được kết thúc - không phải như đã từng? 


4. Năm mới, lẽ ra phải hướng về Ngày Mai. Chẳng hiểu sao lòng lại cứ bị Hôm Qua níu kéo. Chuyện xưa, người cũ. Phức cảm lại được cớ khơi lên. 

Kẻ thất bại nên chỉ biết nương nhờ dĩ vãng. 

Thôi, cũng đành. 

... 



1 comment:

  1. Thành công đó chứ, vì đi qua Hai Không Lẻ Tư để được như bây chừ, ít ra cũng còn có chút ung dung.

    ReplyDelete