Sunday, June 28, 2015

Vết thương


Hình xăm, xét cho cùng, chỉ là một vết thương. Nhưng, là loại vết thương người ta chủ động tiếp nhận, vì mục đích nào đó, hoặc có hoặc không một câu chuyện phía sau, và thường ẩn chứa những ý nghĩa rất đỗi cá nhân. 

Như bao vết thương khác, nó cũng gây nhiều đớn đau trong quá trình hình thành. Tuy nhiên, những đớn đau sẽ chỉ thuộc về lúc ban đầu, rồi khép lại, mãi mãi. Không có dư âm. Không để lại những ám ảnh quẩn quanh.

Có chăng, mỗi lúc chạm tay, khẽ miết lên theo từng đường nét xăm, ta chỉ bồi hồi nhớ lại chút nông nổi hay nhiều mê muội của thời điểm chọn lựa tiếp nhận nó. Thản nhiên. Đơn thuần. Ngần ấy năm tháng đi qua, sót lại, sẽ chỉ là thứ trang-sức-đặc-biệt, bất kể xấu xí hay đẹp đẽ, khắc ghi trên da thịt mình.

...

Có những con người, có những ký ức, có những đoạn đời... cũng giống những vết thương. Cũng giống với hình xăm.

Nhưng, là loại vết thương ta chỉ biết thụ động và cam chịu tiếp nhận. Là loại hình xăm không khắc ghi nơi da thịt, mà là vách tim, là đáy lòng. Cơn đau đến từ những vết thương không hữu hình, những hình-xăm-tinh-thần ấy, lạ lùng thay, có thể bám riết cả một kiếp người, hằn sâu vào sinh mệnh. Dù ta có muốn hay không.

...


* nghĩ xàm, viết nhảm, nhân dịp mới chủ động có thêm một "vết thương" vào hôm qua (27/06).


Friday, June 19, 2015

Trên đường


Đôi khi, trên đường, vụt qua một bóng hình khác lạ. Vừa đủ để lý trí bị cưỡng chế chôn sâu, và nhịp tim rộn ràng xua mình về phía ấy. Đuổi nhau bằng những vòng xe. Đuổi nhau qua nhiều khúc rẽ. Mặc ồn ã giờ tan tầm. Mặc kèn xe, khói, bụi. Mặc đèn đỏ, đèn xanh. Mặc lối về nhà mình vốn đã khuất mất từ cái ngã ba, ngã tư nào. 

Một kẻ không biết, một người cố tình. Cuộc đuổi không vì thế mà kém hân hoan. 

Chỉ đến lúc, có thể bắt kịp nhau ở đâu đó, và ngỡ ngàng nhận ra, hoặc không phải là bóng hình mình thực tâm trông đợi, hoặc cơn mê tức thời đã cuốn mình đi quá xa tới mức cần phải trở lại, thì người ta mới cam chịu lặng lẽ cho xe quay đầu. Hoài công vì thoáng chốc bốc đồng. Nhưng, chắc người ta chỉ tiếc nếu không dám đi đến hết, chứ đâu thèm bận tâm mình đã phí mất bao nhiêu milliliter xăng? 

... 

Thương một người không thương mình, chắc cũng giống vậy. Dốc sạch lòng chỉ để đổi về những ngắn ngủi tự mị. Nhưng, thà một lần vô vọng, còn hơn không?

... 

[Saigon, 19/06/15
lẩn thẩn trên đường, về ghi chép lại]


Monday, June 15, 2015

Một lần cho mãi mãi


1. Tiếng hổn hển trườn qua bức vách gỗ, rơi xuống phòng bên, lọt thỏm vào tai cậu. Anh với ả lại làm tình. 

Chắc giờ, con nhện đỏ trên ngực anh và cánh chuồn xanh trên ngực ả đang xếp khít lên nhau như hòa làm một, trong sự nhớp nháp của mồ hôi tràn trề trưa nóng gắt gỏng. Như bao lần. 

2. Cậu dí mắt vào khe hở hẹp nằm giữa bức vách. Phía bên kia, hai cơ thể trần truồng đang mải miết trong một chuyển động như điệu múa lạ lùng. Điệu múa của dục tình, với nhạc nền là tiếng rên rỉ bất tận. 

Anh là một vị khách đặc biệt, chỉ đến và thích bày cuộc ân ái vào buổi trưa. Ả thì hiển nhiên chưa bao giờ thắc mắc, chỉ có cậu đôi phần tò mò. Và vì tò mò, cậu đã dõi theo những cuộc hoan lạc của Nhện và Chuồn – cách cậu gọi họ – suốt từ bấy đến giờ. 

Để làm gì, cậu không rõ. Chỉ biết dần dà, trong cậu, một thứ phức cảm lớn dần. 

3. Ả bật ra âm thanh đầy thỏa mãn khi cái đàn ông của anh thúc mạnh vào cái đàn bà của mình, cho sự phóng thích sau cuối. Cả người ả cong lên, bầu vú căng ra kiêu hãnh, bộ móng đen miết từng vệt dài lên tấm lưng trần của anh như đánh dấu sở hữu. Anh đổ ập xuống, phủ cả thân mình lên ả. Nhện đỏ và chuồn xanh lại hòa làm một, lần nữa. 

Bên dưới, cái của cậu đang cương cứng như sắp bùng nổ. Nhưng nơi ngực trái, có gì đó nhói buốt. Cậu phải cắn chặt ngón trỏ đến bật máu để kìm lại cảm giác muốn lao mình qua đó thay vào vị trí của ả. 

4. Tiếng quần áo sột soạt, tiếng mở cửa khô khốc, và tiếng bước chân đều đặn rồi mờ dần. Nhện đã rời đi. Lúc nào cũng thế, sau trận làm tình ồn ã, anh chưa từng nán lại dẫu chỉ một phút. 

Cậu trượt dài thân người theo bức vách, ngồi bệt xuống sàn. Vội vã kéo khóa quần, lôi cái của mình ra, cậu cũng cần được giải thoát. Nhắm chặt mắt, từng đường nét cơ thể anh hiện lên như những nét phác họa chuẩn xác. Vòng tay rắn, bờ vai ngang, làn da nâu sẫm, đến cả hình xăm đỏ ối trên ngực phải. 

Vô thức, cậu đưa tay chạm lên ngực trái mình. Không có cánh chuồn nào cho anh. 

5. Cuộc đời bất hạnh của cậu, chưa từng có gì đúng như sở nguyện. Bà mẹ làm điếm không thể cho cậu một người cha. Căn trọ tồi tàn không thể mang đến tuổi thơ tinh tươm. Và, gã khách điên loạn cưỡng bức tuổi mười hai của cậu thì đã giết chết hoàn toàn lòng tin vào những điều tốt đẹp. Nhưng, lại gieo vào cậu sự đan xen giữa sợ hãi và mê đắm đàn ông. 

Xé toạc trang tạp chí nhàu nhĩ, lau sạch mọi thứ nhầy nhụa, xong, cậu thẳng tay ném cả quyển vào sọt rác. Đột ngột, một ý niệm lóe lên trong tâm trí. Bằng mọi giá, cậu phải có được anh. 

Dù chỉ là một lần cho mãi mãi. 

6. Cậu trở lại khu trọ khi buổi chiều khuất dấu, bóng tối bắt đầu nhá nhem. Khuôn mặt dường như lấp lánh niềm vui. Thấp thoáng sau lớp sơ mi, một cánh chuồn nơi ngực trái còn rướm máu. 

Giờ thì, đến bước tiếp theo. 

Tần ngần vài phút, rồi cậu lạnh lùng gõ cửa. Chuồn đón cậu với lớp phấn dày vô cảm, đôi môi cong vừa tính cất lời đã bị bàn tay cậu bịt chặt. Nhanh chớp mắt, một nhát dao thật dứt khoát cắm thẳng vào ngực ả, cắt hình xăm con chuồn làm hai nửa. 

7. Đêm đã qua quá hai phần ba, cậu vẫn ngồi bất động giữa căn phòng, như một chiếc đồng hồ đứng kim không màng thời gian. 

Chốc chốc, cậu ngoái nhìn về chiếc tủ âm tường ở góc phòng. Nơi đó, xác ả Chuồn đang nằm gọn trong tấm chăn lớn, lẫn cùng mớ áo quần diêm dúa. Đôi mắt ngỡ ngàng có lẽ vẫn chưa thể khép lại, bởi đến tận thời khắc này, tin là ả vẫn chưa hiểu vì sao cuộc đời mình kết thúc. 

Đời này, để đạt được bất kỳ điều gì, có lẽ, con người cũng phải đánh mất thứ khác tương ứng. Tội lỗi này của cậu dùng để đánh đổi một lần được anh yêu thương, có đáng không? Cậu không biết. 

8. Ánh ngày lấp lóa sau khung cửa sổ. Càng gần giờ anh đến, cậu càng hoảng loạn. Cậu hết sức ngây thơ tin rằng: giết chết ả, xăm một cánh chuồn xanh lên ngực trái, vậy là cậu đã trở thành thế thân hoàn hảo. Nhưng lúc này, cậu mới tự tỉnh thức, làm sao có thể đơn giản như một câu chuyện kỳ ảo?! 

Không thấy Chuồn, Nhện hoặc sẽ bỏ về hoặc sẽ truy vấn cậu một cách ầm ĩ và rồi mọi người sẽ phát hiện ra xác ả và rồi cậu – kẻ thủ ác – sẽ phải đền tội mà không thể chạm đến anh dẫu chỉ một sát na. Nghĩ đến đó, bất giác cả thân người cậu run lên bần bật. 

9. Tiếng bước chân đều đặn và quen thuộc vang lên, mỗi lúc một gần. Cậu co rúm người, ôm chặt lấy thân mình. Cánh cửa mở đánh két, anh đã đứng ngay trước mặt. Cậu hoàn toàn không biết phải làm gì. 

Nhện chốt khóa, bình thản cởi quần áo, rồi đè ngửa cậu ra sàn, hôn ngấu nghiến. Từng mảnh vải trên người cậu cũng được tháo bỏ. Anh nhập vào trong cậu, và dẫn dắt cả hai theo vũ điệu mà cậu khao khát bấy lâu. Ôm siết lấy anh, để con nhện đỏ và cánh chuồn xanh được hòa vào nhau, nước mắt cậu ràn rụa. 

Nếu đây là một giấc mơ, thì cậu xin được mơ mãi. 

10. Cậu giật mình choàng tỉnh. Trơ trọi giữa căn phòng vắng, nắng trưa hằn học soi vào mắt. Hóa ra, thực sự chỉ là một giấc mơ? 

Mệt nhọc nhấc thân người đứng dậy, bấy giờ cậu mới nhận ra, hình như đây không phải phòng mình. Cậu nhìn quanh, tủ âm tường nơi góc phòng, bàn trang điểm bày biện các chai lọ mỹ phẩm rẻ tiền nằm liền kề. 

Đầu óc có chút váng vất, cậu bước đến và sững sờ nhìn mình trong gương. Khuôn mặt phủ lớp phấn dày, đôi môi lóa màu son cam, cặp vú đàn bà cong vút, cánh chuồn xanh chấp chới trên bờ ngực trái. 

11. Ngoại truyện: 

Phát hiện một thanh niên tự sát tại khu trọ rẻ tiền ở phố S. Cảnh sát cho hay, nạn nhân năm nay 19 tuổi, mồ côi, vốn là người dắt khách cho gái điếm. Trước khi kết liễu một nhát dao chí mạng, cậu ta đã tự vạch lên ngực trái mình những đường nét nguệch ngoạc trông như hình một con chuồn chuồn.


* viết cho Bài tập số 5 - 6AM, 08/2011
** cảm hứng từ "Có cánh chuồn nào trên vai em không?"


Thursday, June 4, 2015

Love will tear us apart



Anh ngồi đây, Tháng Sáu 
Nắng đổ trên vai, 
nắng loang ướt áo 
Saigon vẫn chưa dày mưa. 

Hàng cây đan tay đếm bước chân mùa 
Đại lộ lênh đênh gió 
Lối về không ai đón đưa. 

Saigon ba mươi mấy độ ngày 
hai mươi mấy độ đêm, 
Chiêm bao còn nghe 
tiếng mình khô khốc. 

Anh ngồi đây, Tháng Sáu 
Nỗi buồn nhuộm từng sợi tóc 
một màu phôi phai. 

... 

Em ở phía đó, Mười Hai 
Hạnh phúc thật dài 
cô đơn là điều xa xỉ. 
Cuộc đời chỉ thiết ngày mai. 

Em đã không còn phí hoài 
thời gian cho những bài thơ cũ. 
Giờ trong tiếng hát em 
một miền trù phú 
an vui. 

Khoảng cách quá xa 
nên ký ức đành ngậm ngùi 
ở lại trong hôm qua 
và tan vào mãi mãi. 

Em ở phía đó, Mười Hai 
Sống bằng hiện tại. 

...