Gần đây, tình cờ, tôi được nghe một cuộc phỏng vấn khá thú vị của một ngôi sao tên tuổi. Giữa nhiều câu chuyện quen thuộc dễ bắt gặp ở các talkshow, ngẫu nhiên, cô ấy chia sẻ về một đoạn duyên phận đã qua trong đời mình. Một đoạn duyên phận ngắn ngủi, không phải là gì, cũng không phải không là gì, nhưng đủ ghi dấu sâu đậm nơi tâm thức, và vẫn theo cô đến tận lúc này. Thậm chí, cô ngờ rằng, có thể sẽ còn dài lâu về sau.
Một đoạn duyên phận đặc biệt, như cách cô ấy định danh, dù trải bao đổi thay và nhạt phai dần theo dòng ngày tháng, nhưng, sẽ luôn tồn tại ở đó, bên trong mỗi người. Hiện hữu mà vô hình. Không như lửa thiêu đốt, cũng chẳng hoàn toàn lụi tàn. Không phải nỗi ám ảnh gây ức chế cho hiện tại hay tương lai, chỉ lặng lẽ là một phần của quá khứ. Để đôi khi, giữa đời giông bão, người ta có chốn tìm về, mà tựa nương. Và, mỉm cười một cách biết ơn.
Cô ấy tin là bất kỳ ai, dù thừa nhận hay chối bỏ, cũng đều có cho riêng mình một mối nhân duyên lạ lùng như thế. Như món quà của số mệnh.
Và, tôi, dĩ nhiên, cũng tin.
Như tôi luôn tin vào những thứ đã từng, cả những thứ chưa từng, của chúng ta.
“Nhìn theo đường hun hút còn xa, xin cảm ơn những điều đã qua…”
Tạm biệt.
Saigon, 16/05/2015,
J.
No comments:
Post a Comment