Tuesday, May 26, 2015

Chiêm bao rất vội


Đêm qua tình về
thì thầm trong giấc ngủ
một lời rất cũ
Rồi tình đi.

Vệt mơ vương bên gối
xanh rì
Không phải màu nước mắt
Chỉ là màu tiếng hát
của ngày xa xưa...

Khung cửa mờ 
còn đọng những giọt mưa
Dài như cô đơn
Ngắn hơn tiếc nuối.

Phía chân trời
đã gọi tên ngày mới
Còn ngơ ngác chi nữa
tình ơi?

Khi thấy buồn
tình cứ ghé chơi
Dẫu-chỉ-chiêm-bao-rất-vội!

...

Monday, May 25, 2015

Này em


Này em, 
đừng mãi tự pha những tách cà phê đắng ngắt 
mỗi giọt đen rơi là mỗi vết cắt 
nhắc hoài dĩ vãng buồn đau... 

Này em, 
hãy mở lòng thử một chút ca cao 
không quá ngọt ngào nhưng chắc vừa ấm áp,
tựa tia nắng mỏng manh sau quãng dài bão táp 
vừa đủ sưởi lòng.

Này em, 
cũng có thể chọn cho mình ly trà mật ong 
như lời ủi an nồng nàn và thành khẩn,
xoa dịu ưu thương tháng ngày quanh quẩn.
Lần nữa bắt đầu... 

Này em, 
cuộc đời thực ra đầy những nhiệm màu 
và, thực ra, luôn có vô vàn lựa chọn.
Sao phải để tách cà phê quen trói mình vào giới hạn 
rồi ngần ngại tin yêu?

Này em, 
mùa vui đã qua nhưng mùa yên vẫn còn nhiều... 

...


* quà sinh nhật muộn, cho Celine của tôi.


Tuesday, May 19, 2015

Nếu có thể, hãy chia tay vào một ngày nắng đẹp


Nếu có thể, 
hãy chia tay vào một ngày nắng đẹp. 
Cuối chân trời ngời sáng sắc thiên thanh 
Từng cơn gió còn thơm hương mùa hạ 
Tiếng chim non vướng víu phía ngoài mành 

Vùng chăn gối còn xô nghiêng giấc mộng 
Trước hiên nhà xao xác khúc phong linh 
Tách trà sớm in nụ hôn rất mỏng 
Khung cửa sơn màu gỗ thấm đậm tình. 

Hãy chia tay vào một ngày nắng đẹp 
Để nhìn quanh nhìn suốt những mặt người 
Lưu dấu lại trong tim mình trọn vẹn 
Mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt rơi. 

Hồi ức sẽ chẳng mơ hồ sương khói 
Và lãng quên bất chợt có hình hài. 
Mai sau vết đau thương nào cũng khép 
Người cúi đầu sẽ bỗng thấy hôm nay...

...


chỉ là nghe một bài hát cũ.


Saturday, May 16, 2015

Thư cuối


Gửi V.,

Gần đây, tình cờ, tôi được nghe một cuộc phỏng vấn khá thú vị của một ngôi sao tên tuổi. Giữa nhiều câu chuyện quen thuộc dễ bắt gặp ở các talkshow, ngẫu nhiên, cô ấy chia sẻ về một đoạn duyên phận đã qua trong đời mình. Một đoạn duyên phận ngắn ngủi, không phải là gì, cũng không phải không là gì, nhưng đủ ghi dấu sâu đậm nơi tâm thức, và vẫn theo cô đến tận lúc này. Thậm chí, cô ngờ rằng, có thể sẽ còn dài lâu về sau. 

Một đoạn duyên phận đặc biệt, như cách cô ấy định danh, dù trải bao đổi thay và nhạt phai dần theo dòng ngày tháng, nhưng, sẽ luôn tồn tại ở đó, bên trong mỗi người. Hiện hữu mà vô hình. Không như lửa thiêu đốt, cũng chẳng hoàn toàn lụi tàn. Không phải nỗi ám ảnh gây ức chế cho hiện tại hay tương lai, chỉ lặng lẽ là một phần của quá khứ. Để đôi khi, giữa đời giông bão, người ta có chốn tìm về, mà tựa nương. Và, mỉm cười một cách biết ơn. 

Cô ấy tin là bất kỳ ai, dù thừa nhận hay chối bỏ, cũng đều có cho riêng mình một mối nhân duyên lạ lùng như thế. Như món quà của số mệnh. 

Và, tôi, dĩ nhiên, cũng tin. 

Như tôi luôn tin vào những thứ đã từng, cả những thứ chưa từng, của chúng ta. 

“Nhìn theo đường hun hút còn xa, xin cảm ơn những điều đã qua…” 

Tạm biệt. 

Saigon, 16/05/2015, 

J.


Saturday, May 9, 2015

Không kịp níu lại


Phận người như gió 
Chớp mắt, là xa. 

Duyên người rất mỏng 
Chút quên, là nhòa. 

Không kịp níu lại 
Cuộc đời đã qua...

...

[Saigon, những ngày nhìn quanh bỗng thấy thật nhiều mất mát.]