Friday, February 27, 2015

Ước sao ta chưa gặp nhau


Ta ở giữa ngày mưa 
nhưng không mơ về nắng 
Chỉ thèm một bờ vai
ủ vừa vai mình ấm 

Ta đi chiều ngược gió
tìm lại hoàng hôn xưa 
Nơi con đường ngả tối 
tay đan tiếng cười đùa 

Ta ngồi góc quán cũ 
nhìn khắp những mặt người 
Trong những hình dung ấy 
đâu nét quen một thời? 

Ta trôi trên sông rộng 
Năm tháng dài vô biên 
Vậy mà, không ra khỏi 
đáy con tim muộn phiền 

Có những điều ngỡ đã 
là vực sâu yếu mềm 
Ta, sẽ không rơi lại 
Nhưng, đâu ngờ một đêm... 

Khi buồn về vây khốn 
Khi tình về khóc than 
Trên vệt dài khóe mắt 
hằn vết dấu thời gian 

Ta lần đầu bỗng thấy 
Ước như mình chưa từng 
gặp nhau, chưa từng có 
những gì ở thanh xuân... 

--- 

* tựa đề là tên album đã khiến mình ủy mị: 


Sunday, February 15, 2015

27 tháng Chạp


Sáng nay dậy sớm, cùng cả nhà đi ăn bún bò. Tiệm bán ở ST hơn chục năm có, đông khách dã man, thịt nhiều, giá hợp lý, nhưng bị cái ngọt ngây.

Trên đường về tạt ngang qua chợ, chợ nhỏ, mua được rổ cá chốt ngon ngon, tình cờ gặp bạn cũ, vòng qua chợ lớn mua thêm đc 2kg ổi tươi rói.

Về nhào vô quét quét lau lau dọn dọn nhà cửa, vừa làm vừa nghe cha mẹ í ới "nói xấu" nhau mấy chuyện Tết cũ, từ cái thời hai đứa con chưa đứa nào nhìn mặt trời.

Xong nhào qua đứng bếp, ướp mớ cá chốt để kho sả, làm thêm chảo cải chua xào trứng, bỏ lò hâm lại đống vịt kho gừng siêu xuất sắc chiều qua.

Ăn trưa no banh bụng, rồi thì hưởng ứng em gái bày trò làm bánh. Kế hoạch bánh bông lan kết thúc với thành quả là... ổ bánh mì ngọt khô khô xơ xơ, nhưng bù lại vị vừa miệng.

Nằm dài ở góc nhà thân thuộc, lướt net vòng vòng, rồi đánh một giấc không lo nghĩ. Giờ mới dậy, lọ mọ đi chuẩn bị bữa cơm chiều.

Ngày ở nhà cứ thế mà chầm chậm trôi...
Tết ở nhà cứ thế mà sẽ an an ổn ổn đi qua... 
Vậy đi ha!

...


Friday, February 13, 2015

Về với mùa xuân


(c) photo by Elena Shumilova 

Những ngày tháng cuồng điên, vậy mà, cũng xem như đã qua. Hai mươi bốn tháng Chạp, còn chưa đầy một tuần nữa là Xuân. 

Còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa là sẽ lại được thanh thản treo một câu status nghe thiệt an lòng: Về nhà. Thì về với nhà, cũng là về được mùa xuân. Hết thảy mỏi mệt, sầu lo, phiền muộn của quãng đường trước đó có thể xem như cát bụi. Nghiêng vai giũ sạch. Bỏ lại phía sau. 

... 

Năm này không trông Tết. Chẳng rõ nguyên do, nhưng chắc có lẽ chỉ là sự "lấy lại cân bằng" sau năm ngoái hân-hoan-quá-mức. Nên, cũng không tha thiết lý giải, cứ nương theo ngày tháng mà đi. Cứ đơn giản xem như một kỳ nghỉ dài. 

Rồi cũng sẽ là những việc năm nào cũng làm, những thứ năm nào cũng trải qua như bao cái Tết khác. Rồi cũng sẽ chào tạm biệt một đoạn Xuân ngắn ngủi, để lại tiếp tục trôi với cuộc đời dài rộng... 

Giữa "điệp khúc" đó, duy nhất Về nhà là một nốt trầm đẹp đáng nâng niu. 

...

Thêm cái Tết này, tính theo tuổi ta, là mẹ cha đã vào ngưỡng "lục thập nhi nhĩ thuận". Nghĩa là, con tàu đời càng lúc càng cận kề sân ga cuối. Dù muốn dù không, mỗi khi Tết đến Xuân về, không khỏi chạnh lòng mà đong đếm dùm mẹ cha. Nghĩ nhiều, buồn sâu. Nhưng phải nghĩ, để mà dặn lòng sống trọn cho mẹ cho cha nhiều hơn khi mình còn có thể. Để mà chuẩn bị cho chính bản thân về sự Mất ngay khi vẫn còn ít nhiều Được đủ đầy. 

Cũng chính thế, nên trước giờ, mình luôn chọn Tết ở nhà. Tết, phải về nhà, phải ở nhà. Bởi lẽ, như câu chuyện "hạt giống cho tâm hồn" tin rằng ai cũng nhớ (mà năm nay một nhãn hàng mang áp dụng vào TVC chủ đề Tết) đã từng nhắc nhở: Sẽ còn bao nhiêu cái Tết ta vẫn được bên cạnh mẹ cha? Còn bao nhiêu mùa xuân mới ta có vòng tay gia đình là nơi chốn khiến con tim mong mỏi quay về? Còn bao nhiêu đêm trừ tịch nồng mùi nhang khói, mà, những người ta yêu thương vẫn kề cận - chứ không phải chỉ là thoáng hình dung ta vọng tưởng trong đau buồn? 

... 

Nên, mai ta sẽ về. 

Về nhà. Về đón Tết. Về với mùa xuân của riêng lòng. 

Mong là, Xuân sẽ an và Tết sẽ vui. 

...