(c) photo by Elena Shumilova
Những ngày tháng cuồng điên, vậy mà, cũng xem như đã qua. Hai mươi bốn tháng Chạp, còn chưa đầy một tuần nữa là Xuân.
Còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa là sẽ lại được thanh thản treo một câu status nghe thiệt an lòng: Về nhà. Thì về với nhà, cũng là về được mùa xuân. Hết thảy mỏi mệt, sầu lo, phiền muộn của quãng đường trước đó có thể xem như cát bụi. Nghiêng vai giũ sạch. Bỏ lại phía sau.
...
Năm này không trông Tết. Chẳng rõ nguyên do, nhưng chắc có lẽ chỉ là sự
"lấy lại cân bằng" sau năm ngoái hân-hoan-quá-mức. Nên, cũng không tha
thiết lý giải, cứ nương theo ngày tháng mà đi. Cứ đơn giản xem như một kỳ
nghỉ dài.
Rồi cũng sẽ là những việc năm nào cũng làm, những thứ năm nào cũng trải qua như bao cái Tết khác. Rồi cũng sẽ chào tạm biệt một đoạn Xuân ngắn ngủi, để lại tiếp tục trôi với cuộc đời dài rộng...
Giữa "điệp khúc" đó, duy nhất Về nhà là một nốt trầm đẹp đáng nâng niu.
...
Thêm cái Tết này, tính theo tuổi ta, là mẹ cha đã vào ngưỡng "lục thập nhi
nhĩ thuận". Nghĩa là, con tàu đời càng lúc càng cận kề sân ga cuối. Dù
muốn dù không, mỗi khi Tết đến Xuân về, không khỏi chạnh lòng mà đong
đếm dùm mẹ cha. Nghĩ nhiều, buồn sâu. Nhưng phải nghĩ, để mà dặn lòng
sống trọn cho mẹ cho cha nhiều hơn khi mình còn có thể. Để mà chuẩn bị
cho chính bản thân về sự Mất ngay khi vẫn còn ít nhiều Được đủ đầy.
Cũng chính thế, nên trước giờ, mình luôn chọn Tết ở nhà. Tết, phải về nhà, phải ở nhà. Bởi lẽ, như câu chuyện "hạt giống cho tâm hồn" tin rằng ai cũng nhớ (mà năm nay một nhãn hàng mang áp dụng vào TVC chủ đề Tết) đã từng nhắc nhở: Sẽ còn bao nhiêu cái Tết ta vẫn được bên cạnh mẹ cha? Còn bao nhiêu mùa xuân mới ta có vòng tay gia đình là nơi chốn khiến con tim mong mỏi quay về? Còn bao nhiêu đêm trừ tịch nồng mùi nhang khói, mà, những người ta yêu thương vẫn kề cận - chứ không phải chỉ là thoáng hình dung ta vọng tưởng trong đau buồn?
...
Nên, mai ta sẽ về.
Về nhà. Về đón Tết. Về với mùa xuân của riêng lòng.
Mong là, Xuân sẽ an và Tết sẽ vui.
...