Tuesday, January 20, 2015

Giữa ngày tháng cuồng điên


(c) photo by Elena Shumilova

Thực sự không hiểu vì sao, những ngày này, chỉ thấy đời mệt nhọc. 

Có lẽ, do công việc - dù đã hơn một năm vẫn không tài nào  adapt nổi, mỗi ngày vẫn là sự gắng gượng máy móc, cố làm tròn trách nhiệm chứ tuyệt không còn passion, hay motivation gì. Có lẽ, do sự cô độc chưa bao giờ chịu rời bỏ, thủy chung ở bên cạnh, để thỉnh thoảng được dịp, lại dìm mình trong biển "than thân trách phận" như bao kẻ vô dụng và đớn hèn. Có lẽ, do dù giỏi ngụy biện như thế nào, cố tự mị đến thế nào, vẫn không thể tránh khỏi vô số lần nhìn quanh, so sánh, tị hiềm và tuyệt vọng. Có lẽ, với những kẻ thất bại, sống có bao giờ thôi là chuyện điên rồ? 

Những ngày này, thay cho niềm trông ngóng tân niên, thay cho lòng nôn nao đợi Tết, lớn hơn hết thảy, là sự muốn buông bỏ. Muốn được an nghỉ. Muốn làm kẻ bạc nhược, kiếm ai đó nuôi mình. Ước mơ nhảm nhí, phi lý. Nên cứ nặng lòng quẩn quanh. 

... 

May có vài niềm an ủi, rất nhỏ, nhưng cũng vừa an trí, phần nào. Như chuyến Dalat tròn vẹn với vài thân thương. Như điện thoại mỗi ngày của Mẹ chưa từng sai khác. Như vài lần phí phạm, đôi ba món đồ tự mua cho mình. Như Lời nguyện cầu ai đó gửi tặng giữa đêm. 

... 

Dalat, một chuyến đi ngắn. Ngắn, nhưng không vội vàng. Ngắn, mà đủ niềm vui. Sớm bước ra cung đường quen, bất giác thấy mọi thứ xa lạ. Bất giác, ngùi ngùi tiếc nhớ dư hương ngày cũ, mơ hồ. 

Đã trông đợi cái lạnh của núi đồi nơi ấy có thể phần nào làm dịu những nỗi chán chường, vô vọng của ngày tháng cuồng điên; nhưng sau hết, cũng chỉ một khoảng ngắn nhẹ lòng, rồi khi quay về lại phố thị bon chen, vẫn thấy sống mỏi mệt, vẫn thấy đời dài chênh vênh. 

... 

Hôm nay ngày đầu tháng Chạp. Nhớ phải ăn chay, nhưng lại chọn ăn mặn. Cái kiểu như muốn phản kháng một cách vô nghĩa, chỉ để tìm được cảm giác, ít nhất còn có thứ bản thân tự quyết, mình có thể chiều lòng mình. 

Đã Chạp, nghĩa là, đếm được những ngày sẽ phải rơi hết để đến Xuân. Có gì chờ mình ở mùa Tết năm "ba mốt bước qua" này? Có gì đợi mình ở Hai Không Mười Lăm - còn đằng đẵng phía trước, nhưng cũng sẽ lại trôi rất nhanh? Có mảnh vỡ nào sẽ ghép vừa? 

... 

Những ngày này, lại thấy lời Haruki thực là chuẩn mực: 

"Đấy, giống hệt như thế. Thế giới của chúng ta giống như thế. Khi trời mưa, hoa nở, và khi trời không mưa, hoa héo. Bọn thằn lằn ăn côn trùng, và bị bọn chim ăn thịt. Nhưng tất cả đều sẽ chết và khô teo đi. Một thế hệ biến mất, một thế hệ khác thế chỗ. Đó là một quy luật tuyệt đối. Có nhiều cách sống, và nhiều cách chết. Nhưng có quan trọng gì đâu. Điều duy nhất còn lại là sa mạc." 

...


Friday, January 2, 2015

Lại viết những câu thừa


Hôm nọ, vô tình ghé quán cũ. Quán vẫn quen, chỉ người là xa lạ. Nhìn quanh từng góc nhớ, dường như còn sót vài dư ảnh. Nhưng, trông kỹ lại, chỉ thấy chính mình. 

(Ngày tháng mải miết, bất kỳ thứ gì rồi cũng bỏ đi. Cớ sao, cô đơn chẳng chịu rời?)

...

Nói chuyện với em, bắt gặp bản thân đâu đó. Nhận ra, duyên phận thực sự kỳ diệu. Nhưng, có lẽ, điều kỳ diệu ấy chưa dành cho mình? Đường về, chạy xe dưới khoảng trời phai nắng, giữa buổi chiều trôi như tiếng thở dài, lại nhớ những câu buồn: 

"Ở ngoài kia 
 ai đợi ta không? 
Phố thì đông, lòng người thì hẹp 
Triệu trái tim - triệu cánh cửa khép 
Ai người sẽ mở vì ta?" 

...

Đi xem kịch, lại nghe mấy lời thoại quen. Đại khái là, người trẻ sống vì tương lai, còn người già sống bằng quá khứ. Theo đó, những kẻ dở dở ương ương, như mình, chắc chỉ nên sống cho hiện tại? 

Biết là vậy, nhưng nói dễ, làm thì khó vô cùng. 

...

2014 vĩnh viễn đi qua. 2015 đã đang bắt đầu. Mỗi ngày, vẫn luôn tự nhắc lòng: Chỉ cần cố gắng Đủ để luôn có thể mỉm cười khi nhìn lại. Cố giữ lửa niềm tin. Dù nhiều khi, cúi xuống, chỉ thấy tro tàn. 

...

Những ngày đầu năm, bỗng dưng như nghe thấy Okada Toru hỏi mình: 

"Em đã bao giờ có cảm giác đó chưa - cảm giác mình muốn đến một nơi hoàn toàn khác, trở thành một người hoàn toàn khác?" (*) 

và muốn trả lời rằng: Dĩ nhiên, rất nhiều lần. 

...


(*) trích Biên niên ký chim vặn dây cót - Haruki Murakami.