Monday, November 24, 2014

Phần ba tuổi đời hoang phế sau lưng


Cận 30, phần ba tuổi đời đã mất. Thỉnh thoảng nhìn lại, tôi vẫn thường hay tự hỏi mình đã làm được những gì, có được những gì?! Câu trả lời, tùy lúc, sẽ khác nhau. 

Những khi bi quan, xòe đôi bàn tay trắng, chỉ thấy tủi nhục vì sự vô dụng của bản thân. Mấy lúc tích cực, lại tự ủi an rằng ít nhiều mình cũng có được vừa đủ những gì mong mỏi. Nhưng, nhiều nhất, có lẽ, vẫn là tiếc nuối. Tiếc những gì đã qua, tiếc cả những gì không thể tới. 

Cận 30, phần ba tuổi đời hoang phế sau lưng. Học kha khá về Được - Mất. Vẫn phải học về Chấp Nhận, học cách Tin vào bản thân. May mắn là, còn giữ được Hy Vọng. Vẫn luôn nhắc mình mỗi ngày, ừ thì, life will find a way

Cận 30, xét đến cùng, vẫn là kẻ mơ mộng, không hơn.

...


Thursday, November 13, 2014

Đêm nồng hương hồng dại


1. Căn phòng trả hết ồn ã và hơi nóng ngột ngạt vào ngày đã tắt. Đêm yên như bức tĩnh vật cũ mờ.

Trước gương, một thiếu nữ ngồi im như tạc tượng, dường đang đắm chìm trong khuôn mặt chính mình, mấy chốc lại khẽ nở một nụ cười lấp lánh. Là Elisa, ả gái điếm đẹp và nổi tiếng nhất khu phố này.

Lúc nào cũng thế, sau cả ngày mỏi mệt chiều chuộng kẻ khác, nửa đêm là thời gian để Elisa xoa dịu và yêu lấy bản thân. Và để tẩy rửa, tái sinh niềm kiêu hãnh – mà đôi khi, đã nhàu nát như tấm trải giường sau mỗi cuộc giao hoan cùng mấy gã khách bốc mùi dục tính.

Ả đưa tay với lấy lọ nước hoa màu đỏ sẫm nơi góc bàn trang điểm. Vẻ nâng niu, ả chậm rãi đưa lên bờ môi mềm mượt và hôn nó một cái đầy trìu mến.

2. Lọ nước hoa đến với ả vào một sớm trời nhiều mây, quà tặng của một "người hâm mộ bí mật" – như cái cách mà họ xưng danh phía ngoài hộp bưu phẩm.

Gái điếm cũng có người hâm mộ, thực là trò hài đáng được truyền tụng, nhưng, với Elisa đó là chuyện bình thường. Thì, ả biết mình nhan sắc đến đâu, nên có vài ong bướm đắm đuối mà tung hê, gửi lòng theo những món quà bé mọn cũng không gì đáng ngạc nhiên. Thế nên, ả nhận lấy lọ nước hoa như một thứ mặc nhiên thuộc về mình, không gợn chút bận tâm.

Hơn nữa, mùi hồng dại vốn luôn là mùi hương ả ưa thích nhất, sao phải chối từ?

3. Ả xịt một ít nước hoa vào mặt trong cổ tay trái, rồi dùng ngón trỏ bàn tay phải chấm lấy và xoa lên lần lượt phía dưới hai vành tai, với điệu bộ dịu dàng hơn bất kỳ điều gì khác. Đã đến những giọt cuối cùng, sẽ phải tìm mua một lọ mới, ả ngậm ngùi tự nhắc.

Cẩn thận đóng nắp lọ nước hoa giờ chỉ còn vương chút sóng sánh rất nhẹ nơi đáy, ả đứng lên, bước đến và thả mình xuống chiếc giường êm. Thứ mùi mê hoặc bắt đầu lan tỏa, phủ vây.

Cũng như bao lần, ả bắt đầu cảm giác như mình chết lịm đi. Mắt khép chặt, Elisa để mặc mùi hồng dại dẫn lối.

4. Lại vẫn là khung cảnh này. Ngôi nhà gỗ với khu vườn rập rờn những đóa hồng dại đỏ sẫm, đung đưa trong gió như điệu vũ của những giọt máu thuần khiết. Và, nơi thềm cửa, một bé gái trạc năm sáu tuổi, xinh xắn trong bộ váy vải thô có họa tiết cũng là những đóa hồng, đang ngồi lặng lẽ, ánh nhìn ngây thơ vô định. 

Ả bước dần, càng đến gần thì gương mặt của bé gái càng rõ nét. Có gì đó khá quen thuộc, một cách khó lý giải. Không chủ tâm, ả đưa tay chạm lấy bầu má phớt hồng của con bé. Đôi môi nhỏ bỗng nhiên mấp máy: "Mẹ ơi…"

Vừa lúc, cánh cửa gỗ mở vội kêu đánh két khiến ả giật mình. Một bà lão trông khắc nghiệt và mệt mỏi xuất hiện, cúi nhìn bé gái với vẻ buồn thương vô hạn, rồi cất giọng thều thào: "Vô nhà thôi con, ba mẹ sẽ không về nữa đâu…!"

Ngay khi mấy tiếng cuối bật ra, đôi mắt mờ đục của bà lão dường như hướng thẳng vào ả, ánh nhìn căm phẫn. Bất giác, Elisa thấy toàn thân ớn lạnh.

5. Elisa choàng tỉnh dậy. Căn phòng mờ nhạt ánh đèn, không khí vẫn nồng đặc mùi nước hoa. Như có điều gì thôi thúc, ả nhấc mình rời khỏi giường.

Ngồi xuống trước gương, ả đưa tay vấn cao mái tóc, cột gọn thành búi phía sau. Chiếc cổ trắng ngần lộ rõ, hắt ra thứ ánh sáng ảo ảnh. Ả mở hộp dụng cụ, bày biện ra mặt bàn, rồi thong thả trang điểm.

Tô xong đôi môi hồng đậm, ả đã lộng lẫy và khác biệt. Nhưng, vẫn không thực sự hài lòng, vì, có gì đó chưa toàn vẹn. Ả ngẫm ngợi trong thoáng chốc, rồi cầm chì kẻ mắt và tỉ mỉ vẽ một đường viền đen nhánh. Giờ đây trong gương, đang là một khuôn mặt quyến rũ và ma mị. Một khuôn mặt không phải của ả.

Nhưng hình như Elisa không hề nhận ra điều đó. Ả khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc rủ bên trán, mỉm cười hài lòng. Rồi ả đứng dậy, mở cửa bước ra ban công.

6. Hơi lạnh đêm khuya ập đến ôm lấy cả cơ thể. Mùi hồng dại quẩn quanh kéo từng mảnh ký ức ùa về. Đột nhiên, ả nhớ đến gã họa sỹ nghèo, với chín cái hoa tay, những bức tranh hoàn hảo nhưng không một ai biết đến.

Nhớ sự si mê cuồng dại hắn dành cho mình. Nhớ lời hứa sẽ làm mọi thứ – kể cả từ bỏ vợ con – chỉ cần Elisa cho hắn cơ hội được bên cạnh mỗi ngày, và đôi tay kia sẽ chỉ họa chân dung cho riêng ả. Nhớ cả dáng vẻ tuyệt vọng bước đi trong màn mưa, khi ả kiên quyết không thể nào ràng buộc với kẻ trắng tay.

Và nhớ một chiều oi bức càng trở nên ngột ngạt đến kiệt sức, khi ả nghe từ miệng một tay khách vốn là cảnh vệ khu phố bên, rằng gã họa sĩ kia vừa mới được phát hiện cắt tay tự sát hôm qua. Trước đó, người vợ trẻ bị gã ép ly dị, cũng đã buông mình từ tầng tám một khu chung cư xập xệ. Con gái mới ba tuổi được đưa về nhà bà ngoại, tận vùng quê xa.

7. Nước mắt không biết từ đâu tuôn ra khỏi khóe mắt. Ả đưa tay ôm lấy mặt, khóc tràn như chưa từng. Chuyện qua gần hai năm, nhưng sao ngay lúc này, ả lại nhớ rõ ràng như mới cách đôi ba tiếng? Ả không biết.

Mùi hồng dại giờ đã tan hẳn. Hít một hơi thật sâu, ả nhoài người, rồi thả rơi cả thân mình khỏi ban công nhanh hơn cả chiếc lá rơi. Đón ả là đống gạch ngổn ngang, nơi chỉ nay mai sẽ có một cửa hiệu nhỏ được tu sửa hoàn thiện, chuyên bán nước hoa giá rẻ cho đàn bà khu phố. Giấc mơ nhỏ nhoi của đời ả.

8. Trong ngôi nhà gỗ nơi xa, bóng một bà lão già cỗi in hắt hiu trên vách. Đôi tay run run miết lên bức di ảnh, mắt nhòe nhoẹt nước:

"Con gái, hãy yên nghỉ nhé, kẻ gieo nghiệp đã trả giá rồi…"



* viết cho Bài tập số 4 - 6AM, 01/08/2011
** cảm hứng từ Where the wild roses grow - Nick Cave ft. Kylie Minogue

Monday, November 10, 2014

09/11/2014: Heart Beat & Tâm


(c) photo by Dai Ngo

Phải ở đó, giữa hơn 35.000 con người, mặc kệ hết những chen chúc, những xô bồ, những ồn ào bên lề, đứng yên, nghe và nhìn Tâm hát, Tâm nói, Tâm khóc, mới giật mình nhận thấy, hóa ra, mình đã yêu Tâm mười mấy năm trời, và, vẫn trọn vẹn tình yêu đó đến tận bây giờ. 

...

Không chiêu trò, không màu mè, ngoài Tâm chỉ có vũ đoàn MTE minh họa cho những bản dance, hiệu ứng sân khấu chỉ màn hình LED, pháo hoa, tia lửa - những điều rất bình thường, rất cũ. Thế nhưng, những người đến với Heart Beat, điều cần nhất, quan trọng nhất, có gì khác ngoài Tâm? Vậy nên, dễ hiểu khi hơn 3 tiếng đồng hồ, giữa sân vận động rộng lớn, chỉ một mình người phụ nữ "23 tuổi" (cách Tâm đùa về tuổi tác mình) ấy đã đủ khiến hàng chục nghìn con người cùng hòa nhịp, cùng hát, cùng hô hào khản giọng. Chỉ có thể là Tâm! 

...

Không nhớ rõ Tâm đã hát hết thảy bao nhiêu bài, thay bao nhiêu bộ trang phục, nhưng, có thể nhớ như in từng khoảnh khắc đẹp và đầy xúc cảm, mà Tâm đã "dắt" khán giả theo cùng. 

Là khi, ở phần đầu đêm diễn, Tâm nhắc về liveshow "Ngày ấy..." vào 10 năm trước, cũng tại QK7, nhắc về lời hứa sẽ "trở lại" đến bây giờ mới thành sự thật; đồng thời, tri ân tất cả những thương yêu dành cho Tâm suốt ngần ấy thời gian, sau đó cất cao câu hát "Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại, vào một ngày mai như hai người bạn...". 

Là khi, Tâm ăn vận giản dị, thành thật bày tỏ nỗi xúc động và sự thương tiếc, tưởng niệm của mình dành cho cố đạo diễn Huỳnh Phúc Điền với ca khúc "My Friend". 

Là khi, Tâm ôm đàn hát "Cây đàn sinh viên" với sự hòa ca của toàn thể khán giả bên dưới, mình đứng lặng nghe, và bỗng dưng thấy như bao nhiêu ký ức thời sinh viên, những dấu nhớ giai đoạn 2003 - 2004 ùa về ngập lòng. 

Là khi, Tâm cám ơn âm nhạc đã cho Tâm mọi thứ, nhưng khẳng định khán giả mới là "những người đặc biệt" đã cho Tâm tất cả, rồi vừa hát "Ước gì" vừa khóc, vừa hát "Như một giấc mơ" vừa dõi mắt ra xung quanh như muốn ghi sâu tất cả hình ảnh của khán giả vào tâm trí mình. 

Là khi, đèn sân khấu tắt, bên ngoài, hơn 35.000 con người đồng thanh gọi tên Tâm, trong khi Tâm bước vào cánh gà, và, lặng lẽ khóc. 

Là khi, kết thúc đêm diễn, Tâm hét lớn "I love you all!" và không quên, một lần nữa, cám ơn khán giả, cám ơn FC, cám ơn từng cộng sự. 

...

Heart Beat khép lại sau hơn 3 tiếng đồng hồ. ĐÃ nhưng chưa THỎA. Vì, còn muốn nghe nhiều hơn nữa, muốn được cùng hòa nhịp với Tâm nhiều hơn nữa. Bởi vì, Tâm không phải là thần tượng, mà là Tình Yêu.

Một live concert hơn cả tuyệt vời. Chúc mừng Tâm.