Monday, April 21, 2014

Phức cảm tháng Tư


"và cũng đã đủ lớn để mong bé lại..."
(c) photo by Tatyana Tomsickova

... 

Những đêm Chủ Nhật, sau cả ngày dài trốn vào khoảng riêng, tôi thường quyết định sẽ ra đường, tìm lại chút "mùi đời" - theo cách nói của mình. Đeo tai nghe, bật nhạc chế độ shuffle, và bắt đầu thong dong chạy xe vô định. Vô định, nghĩa là cứ chạy mà thôi, cứ tùy hứng chính mình, thích rẽ thì rẽ, lòng cảm giác muốn đến đâu thì cứ đến đó. Cứ trôi trong lòng phố. Để mặc những bài tình quen nhắc nhớ đâu đó những mảnh vỡ xưa cũ, nhìn ngắm dòng người, dòng đời ồ ạt lướt qua nhau. 

Giữa những khoảng đó, có khi thật buồn, có lúc lại thật vui, nhưng đa phần là trống rỗng. Trống rỗng, không phải bởi không vướng chút nghĩ suy nào, mà ngược lại, do quá nhiều suy nghĩ chồng chéo, nên cảm thấy trống rỗng tâm tư. Vì, không thể phân định, cũng chẳng muốn phân định rạch ròi. 

Sau những khoảng đó, đôi lúc tinh thần tôi như chiếc điện thoại vừa được nạp đầy pin trở lại, sẵn sàng cho tuần mới, với bất kể điều gì đón đợi. Nhưng nhiều khi, lại cảm thấy kiệt quệ, thấy lòng khô khốc, trơ ra thứ phiền muộn không đầu không cuối, ê chề. 

... 

Đêm qua tự nhiên khó ngủ, đến gần như mất ngủ. Dù tôi vốn, luôn, là người không dễ ngủ, thường bắt đầu đi vào giấc ngủ của mình khá vất vả (chỉ trừ những khi cơ thể hay trí não quá mỏi mệt), nhưng lại rất hiếm khi rơi vào tình trạng này. Và thường nếu có lỡ rơi vào, lúc nào tôi cũng tìm được nguyên do lý giải cho mình. Riêng đêm qua, tôi lại chẳng hiểu vì sao. Có thể do không khí nóng bức điên cuồng? Do những ám ảnh đột nhiên kéo về trong quãng trôi đầu đêm? Do những tưởng tượng thái quá đan xen cùng sự kìm nén lý trí sau (lại) một câu chuyện viển vông? - Tôi không biết. Tôi chỉ biết mình loay hoay cả đêm, và mở mắt ra, tỉnh táo, rệu rã lúc chỉ gần 7h sáng. 

Như những lần khác, khi thức dậy ngoài ý muốn, tôi nằm thả ánh nhìn ra khung cửa sổ hẹp, thấy mình quạnh quẽ đến đáng thương. Thấy sự cô đơn như thứ acid đang chảy tràn, ăn mòn dần từng phân thể xác, từng tấc linh hồn. Thấy mình tan đi. 

... 

Tháng Tư đang vào những ngày cuối. So với cái "chu kỳ" quái gở của những năm trước, tháng Tư này dường bình ổn hơn. Nhưng có lẽ, tựa như một căn bệnh kinh niên, dẫu đã chữa khỏi, nhưng di chứng và dấu vết vẫn còn sót lại; hay những vết thương đã lành, thời gian đằng đẵng qua đi, ngỡ là phai hết đớn đau thuở trước, nhưng khi trái gió trở trời, dù có thể chỉ là tâm lý, cảm giác chúng lại gờn gợn từng cơn buốt nhói bên dưới thịt da, sống động như thật; tháng Tư luôn cùng nó đưa về, vô vàn phức cảm. Muốn hay không, thích hay ghét, cũng chẳng đổi thay được, khi nó đã là một phần của cái tôi đa cảm chính mình, tất yếu. 

...

Những ngày cuối tháng Tư, lác đác mấy cơn mưa chuyển mùa. Những ngày cuối tháng Tư, lại trong tâm trạng chẳng thiết tha điều gì, lười hò hẹn, ngán chơi bời. Mỗi ngày chỉ muốn vượt qua cho hết những vớ vẩn, bực dọc ở công ty, rồi về nhà, chui vào không-gian-một-mình. Mỗi cuối tuần, cũng không muốn đi đâu, cũng không mong gặp ai, thích được lủi thủi ở nhà, lặp đi lặp lại thời khóa biểu vô bổ: ngủ, ăn, giải trí online. Cảm giác cứ sợ nếu không như thế, không tận hưởng từng mẩu thời gian cho chính mình, thì nhanh thôi sẽ mất hết, khi ngày mới ào đến, tuần mới ào đến, khi ngày lại nối ngày, tháng nối tháng, năm cứ nối năm...

... 

Những ngày cuối tháng Tư, lại tình cờ nghe được một bài hát buồn. Lyrics lại tình cờ chạm tới đôi điều chôn giấu. Thì nghe, thì buồn. Thì bởi, có những nỗi buồn đâu thể nào buông... 

"Người ta thương nhớ cũng nhiều, nhưng yêu thì được bao nhiêu? 
Tình yêu chỉ đến một lần vì một người thương duy nhất! 
Một người yêu hết thơ ngây, một người nhớ suốt đêm ngày, 
một người không thể buông tay, dù cho người nay xa mãi... 

Vậy nên vẫn cứ hoang đường đi yêu một người đơn phương 
Dù mai sau chẳng chung đường vẫn còn lại tình thương đó... 
Đoạn đường ai bỏ ai đi, đèn đường xanh đỏ phân ly, 
dừng lại hay bước tiếp đi chẳng để làm chi... 

(...) 

Từng ngày tháng ấy trôi qua, mang theo cuộc tình đi xa... 
Lòng tôi vẫn cứ vụng về không yêu được ai hơn thế! 
Một người duy nhất trong tôi, chẳng thể thay thế trong đời, 
buồn này đôi lúc cũng thật là vui..." 

... 

Những ngày cuối tháng Tư, cũng sắp qua rồi.

...


No comments:

Post a Comment