Tuesday, October 22, 2013

Chỉ còn những mùa nhớ


Hôm qua về ngang phố 
Nơi giữ dùm ngày xưa 
Chỉ một vùng nỗi nhớ 
Lững lờ lay dưới mưa 

Thu xa hàng cây vắng 
Con chim sẻ quên lời 
Tình ca thanh xuân ấy 
Dường theo gió chơi vơi 

Chiếc lá buồn xoay khẽ 
Rơi trong chiều nghiêng rơi 
Xôn xao lòng rất nhẹ 
Nghe ra tình yêu tôi 

Góc quen này năm tháng 
Ta từng in dấu vui 
Giờ bẽ bàng sỏi đá 
Lăn dưới chân ngậm ngùi 

Phố xưa từng ươm tóc 
Em trói tôi vào tình 
Môi tìm môi níu lại 
Ngỡ tim mình tái sinh 

Bây giờ là xa cách 
Bây giờ là hoang liêu 
Bây giờ là cô lẻ 
Là mỗi ta, với chiều 

Cuối trời hửng vệt nắng 
Mảnh tựa hồ cơn mơ 
Nhắc ta đời cay đắng 
Đâu thể mãi dại khờ 

Chỉ còn mặc nỗi nhớ 
Nhuộm hết mùa phai phôi 
Nếu như không chia biệt 
Có chắc giờ an vui? 

 … 

 * cảm hứng từ bản tình não nuột đã nghe suốt hai đêm nay, Chỉ còn những mùa nhớ - Bảo Trâm, nên copy luôn cái tựa đề. tiếp tục bổ sung vào list “thơ tình sến sảng nửa đêm”.


Sunday, October 13, 2013

All you get from love is a love song


Có những ký ức đôi khi như quần áo cũ, được xếp gọn vào ngăn kéo tiềm thức, lặng lẽ qua hết ngày tháng năm. Chỉ thỉnh thoảng, người ta mới ngần ngại lấy ra, miết tay lên từng thớ vải và hít sâu vào thứ mùi ố phai. Không phải bởi chúng đã demode, xứng bị lãng quên; mà do người ta sợ phải gặp lại những câu chuyện đằng sau chúng, sợ bị đẩy ngược trở về không gian của một dấu nhớ nào đó trong đời. Ai đã ít nhất đôi lần ngồi ôm chặt một chiếc áo sờn vai, mà khôn nguôi hoài niệm về bàn tay từng ấm áp đặt vào nơi ấy, tin chắc sẽ hiểu rõ điều này.

Đêm nay, không hiểu vì sao tôi lại can đảm mở ngăn kéo, và mân mê mấy mảnh ký ức riêng mình. 

Tôi hoàn toàn không biết nguyên do nào khiến tôi làm điều này. Bài hát từng quen vô tình nghe lại từ Sổ tay cảm xúc? Góc đường cũ chiều hôm vừa qua? Ánh đèn vàng trải dọc con ngõ vắng về nhà? Tháng Mười và những chạng vạng thường hay nhòa mưa? Album mới của Đỗ Bảo & Hà Trần với những lời tình nỉ non? Hay đơn giản là tôi thấy cô đơn nhiều hơn vì sự rảnh rỗi quá mức của thời gian này?... Tôi thực sự muốn biết, để cảm ơn. 

Vì, cũng khá lâu rồi, tôi mới dám nhìn lại đoạn đường đó, theo kiểu một gã đủ già nua và điềm tĩnh đang đối diện với mọi thứ đã qua. Ngồi im, bình lặng ngắm hết thảy những gì đã từng hạnh phúc, đã từng buồn thương. Ngỡ ngàng nhận ra, cách xa đến một lúc nào đó, sau hết, tâm cũng an. 

Và, trên môi sẽ là nụ cười nhẹ, có thể vang chút thanh âm khe khẽ - tựa như giai điệu của The Carpenters ngân nga ở trong lòng. 

...