Monday, September 23, 2013

Rồi ngày tháng phai đi...


1. Còn hơn một tuần nữa, sẽ chính thức hết duyên với Laz. Kết thúc một quãng đường gần mười tám tháng không hề ngắn cũng chẳng quá dài. Những ngày này, bản thân đang cảm thấy gì? - Rất may, không gì cả. Có lẽ một phần, nhờ những người mình thương mến nhất cũng đều đã, đang và sắp ra đi. Cũng đã học đủ, hiểu đủ và làm đủ cho nơi này. Nghĩa là, không có bất kỳ tiếc nuối nào bị bỏ lại phía sau. Chắc vì thế, nói nghe phũ phàng, nhưng dường như nỗi buồn rời bỏ không đủ lấn át niềm vui tự do. 

 2. Lần đầu tiên trong đời, tôi cho phép mình nghỉ việc khi mà vẫn chưa có bất cứ cơ hội mới nào rõ ràng. Thế nhưng, không hiểu sao lại chẳng có nỗi bất an nào nhen lên. Chắc bản thân cần một khoảng ngơi nghỉ, để tự vấn và tìm ra con đường tốt nhất? Hay thực sự đã đến lúc chuyến tàu tôi phải quay về với ga cuối của mình? Tin là rồi thì cũng sẽ có câu trả lời. 

3. Vì không duyên, một "giấc mơ chưa lớn đã già". Biết sao được, mình đã không còn ở độ tuổi chỉ vì đam mê nhất thời mà có thể chấp nhận hết tất cả - bất công, không cam tâm hay sự ngược đãi bản thân. Dù sao, cũng biết ơn một đoạn ngắn ngủi, giúp tôi nhận ra mình hoàn toàn có thể thực hiện được mơ ước một thời. Chẳng qua, chưa có cơ hội thích hợp mà thôi. 

4. Tầm giữa tháng, vô tình có dịp trở lại Một Thuở. Ngay từ ngoài hẻm vào, đã hoàn toàn bất ngờ vì cổng chào mới sừng sững với tên gọi lạ xa. Một Thuở ngày nào giờ đã là Văn Cao Cafe. Vào trong quán thì cảm giác mất mát đột nhiên ùa đến, ngập lòng. Không gian đổi thay, không khí cũng khác hẳn đi. Cảm giác như mọi thứ mới hôm nào giờ đã chính thức trở thành kỷ niệm. Những chiều hẹn hò bè bạn, những trưa dành tặng riêng mình. Những sớm nắng, những ngày mưa. Ly ca cao sữa đá quen thuộc, góc ngồi bản thân cảm thấy thuộc về. Ký ức suốt những năm tháng dài, đều đã chẳng còn nữa. Biết là thương hải tang điền, và có thể chính mình nhạy cảm thái quá, nhưng không thể ngăn một tiếng thở dài. 

5. Dạo này tự dưng có nhã hứng, cứ mỗi tối lại đọc vài trang Bốn mùa, trời và đất của Márai Sándor. Những tản văn được viết ra từ cách đây hàng chục năm (1938, 1942) nhưng ý nghĩa và sức lay động của chúng vẫn còn mạnh mẽ vô cùng. Đến mức, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một vài đoạn viết khiến ta phải "sững sờ và run rẩy". Không muốn sáo rỗng, nhưng chẳng thế nói khác được. 

6. Đêm qua ra phố, một mình, trong khí trời Saigon mà như Dalat, bắt gặp đâu đó mấy hình ảnh khiến trái tim mềm đi. Bất giác nhận ra, nhiều lúc thèm được yêu thương ai đó còn hơn cả được ai đó yêu thương. Nhưng có thể làm gì khác khi Duyên Phận cứ mãi thích cợt đùa?! 

7. Astrology bảo tháng Chín này mình cần phải mở rộng kết nối xã hội, cũng muốn thế nhưng có vẻ như đã bất thành. Mà ngẫm lại, những liên hệ thân gần của hiện tại cũng tạm đủ đầy. Vậy thì, sao phải nhọc công bắt đầu lại chuỗi sơ giao và những vờ vĩnh kiểu buổi-ban-đầu? 

8. Tháng-của-mình sắp về. Đang nuôi hy vọng: có một khởi đầu mới, một hình xăm mới và vài chuyến đi.

...


Thursday, September 12, 2013

Đến lúc?


Không lẽ bây giờ bỏ lại sau lưng 
Hết thảy những gì không còn tha thiết? 
Trái tim can đảm nói lời từ biệt 
Thành phố mười năm - nỗi nhớ vạn ngày... 

Không lẽ bây giờ ta chẳng còn ai 
Đủ níu yêu thương, giữ bàn chân mỏi? 
Cánh chim ngông cuồng cuối trời lạc lối 
Đến lúc theo con gió nhỏ quay về... 

Không lẽ bây giờ phải tỉnh cơn mê? 

[Saigon,
những ngày không có gì vui]


Wednesday, September 4, 2013

Cô đơn (version 2)


Cô đơn có thể nhen lên vào một chiều mưa giăng kín trời
đường phố hóa lạ xa chẳng tìm ra lối
điểm đến cuối cùng biết không ai đón đợi
mà chuyến xe nào có thể quay đầu?

Thành phố rộng lớn thế mà biết tìm đâu
một vòng tay ấm tháng ngày ta nương náu?
Biển đời mênh mông, chỉ mình ta: cô đảo
Sẽ có ai tha thiết kiếm tìm?

Cô đơn đôi khi đến trong cả giấc nửa đêm,
tỉnh dậy nhìn quanh không có bất kỳ ai bên cạnh
Hiện thực - chiêm bao tương phản nhau như sắc màu nóng - lạnh
và ta vỡ lẽ bẽ bàng...

Cũng nhiều khi cô đơn như vị đắng đột ngột xen ngang
trong bữa cơm mỗi ngày mình ta nấu, mình ta thưởng thức
Thời khắc nhận ra món ăn ngon không nhất thiết là mỹ thực
Đơn giản, chỉ cần có ai đó sẻ chia cùng...

Như cái cách người ta quay về nhà sau một ngày vất vả khốn cùng
tận hưởng niềm vui trong gian bếp ấm nồng có yêu thương chờ sẵn
bỏ lại hết ngoài kia u uẩn, lo toan, sầu hận
thong dong nếm vị yên bình...

Cô đơn là lúc phải đối diện chính mình
thừa nhận bản thân Vô Duyên và phúc phần kia mãi là mộng cảnh
Sẽ chẳng có ai choàng dùm ta chiếc khăn cho sớm ngày giá lạnh
ngoài lẻ loi đôi tay mình...

Nhưng, đừng để cô đơn giết chết niềm tin:
Ai cũng có mảnh ghép của tim mình - như món quà từ Thượng Đế
Chẳng qua con đường tìm ra mảnh ghép ấy không hề là dễ
Bởi hạnh phúc vốn dành cho kẻ biết đợi biết chờ...

Nên, cứ xem cô đơn như một bài thơ
phung phí ngôn từ đến mấy rồi cũng phải kết thúc.
(Chỉ là, trong quãng dài đợi đúng người, đúng lúc
quá nhiều phen ta phải tự đưa tay xoa dịu nỗi đau nơi ngực trái mình!)

...


* Cô đơn (version 1)