Thursday, September 27, 2012

Bởi vì sách là thế giới



Chiều xám lạnh, mưa như buông tơ ngoài khung kính, Sài Gòn trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Tôi ngồi đây, giữa không gian văn phòng bề bộn với tiếng Norah Jones dìu dặt từ tai nghe, và không thể ngăn nỗi ao ước giản đơn: Được một mình ở góc quán quen, nhấm nháp ly ca cao sữa nóng, và ngắm mưa. Và, nâng niu lần giở từng trang sách mình yêu. Đọc sách, với tôi, không chỉ như một thói quen, mà còn là cứu cánh. Là liều thuốc xoa dịu tâm hồn khi cuộc sống ngoài kia vì mưu sinh mà đôi khi trở nên quá khắc nghiệt và điên rồ. Nên, đừng hỏi vì sao, những lúc mỏi mệt, muộn phiền giăng mắc, tôi lại muốn được bước vào trang sách. Được thôi là mình, được đắm chìm trong thế giới vừa gần gũi mà cũng đầy lạ lùng phía sau câu chữ. Như lúc này.

Tôi không biết tình yêu sách của mình bắt đầu từ khi nào. Nhưng, như yêu thương một ai đó, điểm khởi nguồn không hẳn là quan trọng nhất, đáng ghi khắc chính là những gì nếm trải cùng nhau. Sách đã bên tôi qua dài năm dài tháng, hiện diện trong từng quãng đời có vui có buồn có nhớ có quên. Là chỗ dựa cho nỗi cô đơn, bạn sẻ chia cho những giấc mơ muộn màng. Với sách, tôi tìm thấy tất cả những gì mà ngay trong cuộc đời này còn dang dở. Và cứ thế mà tình yêu tôi dành cho sách lặng lẽ dày thêm.

Ai đó đã từng nói: Một quyển sách hay đến đúng lúc có thể thay đổi cả một con người. Tôi tin, thực lòng. Bởi chính tôi, đã từng may mắn được nhiều quyển sách hay - như những thiên thần hộ mệnh - đến đúng thời điểm cần thiết và nâng tôi dậy, tái sinh những ước vọng, xóa tan những ý nghĩ sai lầm.

Như tôi của năm mười tám tuổi, trượt Đại học và vỡ vụn niềm tin, hoài bão tuổi trẻ lịm tắt, ngỡ như tương lai đã kết thúc ngay từ chưa bắt đầu. Tôi giận mình thất bại, tôi bi kịch hóa mọi thứ và không dám cho bản thân cơ hội tiếp tục theo đuổi ước mơ. Cha mẹ khuyên can hết lời, nhưng tôi chỉ giam mình trong phòng, làm bạn với sách và gặm nhấm sự ê chề. Tôi đọc ngấu nghiến, hết quyển này đến quyển khác, lòng nặng trĩu phiền muộn và cơn tự ngược cũng dần nguôi ngoai. Nhưng, thực sự bản thân được vực dậy, tim lại thắp lửa, chính nhờ vào cuốn Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi – mà tôi đã từng bỏ hẳn qua một bên khi thấy tựa đề. Tôi sợ những tác phẩm giáo điều, rao giảng những thứ phi thực tế. Thế nhưng, tôi đã thực sự thay đổi sau khi đọc cuốn sách này. Nó đưa ra những hướng dẫn hết sức cụ thể và hữu ích, mà áp dụng theo đó, tôi thực sự thấy mình được hồi sinh năng lượng sống, lòng yêu đời và niềm tin vào bản thân. Tôi nhận ra, thay đổi không bao giờ là quá muộn, và bất kỳ ai cũng có thể chạm tay đến thành công nếu sau những thất bại dám can đảm một lần nữa bắt đầu.

Như tôi-hai-mươi-ba nôn nóng khẳng định mình đã thực sự trưởng thành, với sự nổi loạn như con sóng ngầm kéo mình ngày một xa vòng tay yêu thương gia đình. Thêm vào khoảng cách thế hệ càng dấy lên những mâu thuẫn mà tôi-khi-đó chỉ biết đổ hết cho Mẹ - người suốt ngày nhắc nhở và yêu cầu phải thế này không được thế kia, dù mình đã ra trường và chuẩn bị đi làm. Ở xa, lười về thăm nhà, mải miết cùng công việc mới và những cuộc vui bè bạn, tôi không màng đến những nỗi lo của Mẹ. Không nghĩ là mình sai, chỉ đơn thuần thấy bản thân đã đủ lớn, và cần được tự do. Rồi một ngày kia, sau trận cãi vã qua điện thoại với tôi, mẹ bị ngất và từ đó phát hiện mắc chứng hở van tim - không thể chịu đựng những xúc động hay căng thẳng quá lớn, tôi cảm giác như muốn tự đấm vào ngực mình một cú thật mạnh. Tôi vội vã về nhà, hối hận và chờ đợi sự tha thứ. Cũng từ đó, bất kỳ khi nào có đủ thời gian, tôi cũng đều về với gia đình, với Mẹ. Và trên những chuyến xe, tôi bắt đầu đọc thử cuốn Hãy chăm sóc mẹ (Shin Kyung Sook) - mua từ khá lâu, nhưng lại không hiểu sao chưa lần nào muốn mở sách. Truyện giản dị mà đầy xúc động đã bóp nghẹn trái tim tôi. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến Mẹ, tuổi già và nỗi sợ hãi không biết một lúc nào đó mình có để lạc Mẹ như các nhân vật trong câu chuyện. Thậm chí là lạc mất Mẹ mãi mãi. Tôi ứa nước mắt với ý nghĩ đó, dù biết, hơn hai mươi tuổi đầu mà rơi lệ thì thật buồn cười, và ủy mị. Nhưng có hề gì, sự ủy mị của tôi là dành cho Mẹ, để biết yêu thương Mẹ nhiều hơn.

Như tôi của chỉ mới năm ngoái đây thôi, chia tay tình yêu đã gắn bó hơn ba năm, và buông tay để mặc anh đi về phía người khác. Ngỡ là mình sẽ bị nỗi đau đánh gục, ngỡ là vết thương sâu lòng sẽ khó liền da. Trong những tháng ngày cô đơn đến cùng cực đó, tôi buộc mình phải can đảm đứng dậy. Tôi học lại cách yêu thương bản thân, tìm lấy niềm vui từ vô vàn những điều vẫn còn rất đẹp ngoài kia cuộc đời. Và dĩ nhiên, an ủi tâm tư mình bằng Sách. Tôi đã đọc Di sản của mất mát (Kiran Desai) vào thời gian này. Bỏ qua bối cảnh câu chuyện vùng Kalimpong dưới chân núi Himalaya cùng vô số những đan cài, lồng ghép khéo léo về cách mạng văn hóa, biến động chính trị, và những hệ lụy từ toàn cầu hóa, thông điệp sâu sắc nhất của câu chuyện này, với cá nhân tôi, chính là tâm thế của con người khi đối diện với tổn thương và mất mát. Không phải tìm cách chối bỏ, hay trốn tránh, mà là can đảm đi xuyên qua đớn đau, chấp nhận rằng mất mát cũng là một điều Được của cuộc đời. Được trải nghiệm, được lớn khôn. Di sản của mất mát là Niềm tin, chứ không phải là Tuyệt vọng. Tôi đã học được điều đó, và tự mình đi qua.

Phùng Quán từng viết: "Có những phút ngã lòng, tôi vịn câu thơ mà đứng dậy!", nhưng với tôi, điểm tựa đó là Sách. Đến tận bây giờ, sách vẫn cứ thế, ở bên tôi và cùng sẻ chia cuộc sống. Mang cho tôi thêm nhiều trải nghiệm đôi khi bị thực tế giới hạn; nuôi dưỡng những giấc mơ để an ổn đời sống tinh thần; làm giàu cảm xúc và những suy ngẫm trong tôi về cuộc đời, về con người; mở ra biết bao điều lạ lùng và lý thú mà nhịp sống chật hẹp mỗi ngày không thể nào nói được hết. Sách, là nơi chốn luôn có chỗ cho tất cả mọi người, tìm đến và ngơi nghỉ, cảm nhận và đổi thay. Bởi vì sách là thế giới (*).

Vậy nên, làm sao tôi có thể sống mà thiếu "thế giới" của mình?

...

 (*) Đây là câu khẩu hiệu (slogan) tôi vốn rất tâm đắc của công ty phát hành sách Nhã Nam - một thương hiệu được khá nhiều người yêu sách hâm mộ vì những đầu sách chất lượng.

Bài viết cho Lazada's blog, hưởng ứng tháng sách Nhã Nam. 


Wednesday, September 19, 2012

This is your day


* hay Thư gửi 30

Mười chín tháng chín hai nghìn không trăm mười hai. 30 đã không còn là 29 hôm nào dở dang.

Không biết viết gì, nhưng vẫn cảm thấy nhất định phải có thư cho 30. Để mừng 30 tuổi mới với những cánh cửa cũ đã khép lại, một đoạn đời vừa đủ dài đã qua, và, chuyến tàu đã ghé bến an yên. Để, như bao lần, mượn câu chữ vụng về thay cho quà tặng, hiến lời chân thành chúc ngày của 30, cuộc đời mới của 30, năm tháng phía trước của 30 sẽ càng tròn vẹn yêu thương với chính mái ấm của mình, lựa chọn của mình.

30 chắc đã thôi mơ, chỉ còn những tâm nguyện dành lại cho "ngọn nến hồng" vừa khởi lên ánh sáng trong ngôi nhà nhỏ thân thương (thiết nghĩ, là món quà tuyệt vời nhất mà số phận đã mỉm cười đầy thiện ý đặt vào tay 30)? Vậy, cũng mạn phép chúc cho ngọn nến bé nhỏ kia sẽ sớm lớn khôn và mạnh khỏe như những gì 30 tin, mong.

Cũng chỉ viết đến thế này thôi. This is your day. Chúc mừng sinh nhật!

Thương,

26-cũng-đã-gần-27.

---

Tái bút: Hoàn toàn không chắc sẽ có thư cho 31, 32, 33... hay không (?!?)


Wednesday, September 12, 2012

Liệu cuộc đời khác có như ta hằng mơ?


Không chỉ tôi, mà tin rằng rất nhiều người, không ít lần ước ao rằng: Giá như mình được thay đổi mọi thứ của hiện tại - của cuộc đời này, để bắt đầu lại với đúng những gì bản thân khao khát - ở một cuộc đời khác. Nhất là với những ai, từng ngày tháng vẫn trôi trong nỗi phiền muộn, chán chường. Nhất là với những ai, sống chỉ đơn thuần là gắng gượng chấp nhận. Nhất là với những ai, nhìn quanh và nhận ra mình chỉ là phận rẻ rúng, nằm bên lề yêu thương. Nhất là với những ai, mặc cảm và tự ti luôn là "thức ăn" chính nuôi sống tâm hồn. Thì, ước ao đó, nỗi hoài mơ một cuộc đời khác, càng mãnh liệt vô cùng. 

Dĩ nhiên khi bạn đang ở trong cuộc đời này, với vô số những u ám và hoài nghi, đớn đau và thất vọng, mất mát và tổn thương, cuộc-đời-trong-mơ kia sẽ tuyệt vời hơn gấp nhiều nhiều lần. Nhưng liệu rằng, giả như bạn có thể chọn cho mình một lần được sống-lại, hoàn toàn khác với bây giờ, thì cuộc đời mới đó có thực sự hoàn hảo như những gì bạn từng mong, mơ? Liệu con-người-khác bạn luôn muốn được trở thành đó có đủ mang đến hạnh phúc xứng với những gì đã đánh đổi? Không ai có thể trả lời. Bởi, cuộc sống vốn khó lường. Và, không có gì là tuyệt đối. Nên, không ai, không một ai, có thể dám chắc rằng sẽ có những gì đang đón đợi nơi cuộc-đời-khác với một con-người-khác - dù mình vẫn luôn nghĩ về từng phút từng giây giữa những tháng ngày tuyệt vọng. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục mơ, hoặc can đảm đổi thay - nhưng với tâm thế sẵn sàng cho mọi điều không đoán được ở phía trước? 

Tôi sẽ còn mãi hoang mang trong những điều mơ hồ như thế, cho đến khi tôi gặp Charlie Gordon (trong "Hoa trên mộ Algernon" của Daniel Keyes). Một người may mắn đã được trao cho cơ hội hơn-cả-quý-giá để được trở thành con người mới, sống một cuộc đời mới: Chương trình thí nghiệm nhằm cải tạo trí não con người - đã được thí nghiệm thành công trên chú chuột Algernon. Những gì anh đã trải qua, lạ lùng thay, không nhóm thêm lửa cho khát vọng thay đổi số phận lòng tôi, mà ngược lại giúp tôi - dù hơi trễ tràng - nhận ra rằng: Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết chấp nhận - chính con người hiện tại, chính cuộc đời hiện tại của mình. 

Vì sao lại thế? - Những trang nhật ký của Charlie chính là câu trả lời.  

Từ một con người được sinh ra với chỉ số IQ thấp bất thường - là nỗi nhục nhã của gia đình, là thú tiêu khiển của chúng bạn ác mồm, là thiểu năng đáng bị ghẻ lạnh trong mắt cộng đồng; lớn dần lên với sự phát triển thể xác, nhưng tâm trí thì mãi ngây ngô, những nghĩ suy đơn thuần, những xúc cảm yêu - ghét - buồn - giận mà chính bản thân không thể cảm nhận rõ ràng; không thể diễn đạt một câu trọn vẹn bằng câu chữ, chỉ hiểu được những chuyện đơn giản nhất, chơi trò trí tuệ thua cả một con chuột lang - đã biến đổi thành "một miếng bọt biển hút kiến thức", IQ ngang mức thiên tài, làu thông ngoại ngữ, có thể thoải mái đổi trao cùng từ sinh viên đại học đến các giáo sư, tiến sĩ trong mọi lĩnh vực; và hơn hết, biết nhìn nhận mọi thứ bằng con mắt tinh tường, biết lý giải cho những cảm giác bên trong mình, biết đối mặt với quá khứ để tìm lại bản ngã, và biết yêu thương. Bạn nghĩ, chắc hẳn Charlie-mới phải hạnh phúc vô cùng? Cuộc đời mới của anh là tuyệt vời không gì sánh bằng? Nhưng thực tế, đó chỉ là những nhận thức ban đầu khi anh thỏa mãn cùng con-người-mới của chính mình. Còn sau đó, chỉ là một nỗi chán chường, cứ dài ra mãi. Bởi, thông minh hơn, nghĩa là sẽ nhìn thấy được nhiều mặt cuộc sống hơn, nhìn sâu vào mọi ngóc ngách sự việc hơn. Cũng có nghĩa là, những yêu thương hồn nhiên sẽ không còn. Nghĩa là, sẽ không có gì còn đủ sức làm bạn tin tưởng, khiến bạn không hoài nghi. Và đau đớn hơn, là khi bạn phát hiện ra con-người-mới của mình đã không còn thuộc về những không gian ấm áp mà bản thân đã từng, đã không còn được chấp nhận bởi những con người luôn cạnh bên - dù hẳn nhiên có đủ đầy kẻ tốt, xấu; nhưng ít ra còn thừa nhận bạn như với con-người-cũ.  

Vào đúng lúc Charlie-thiên-tài nhận ra những bi kịch của cuộc-đời-mới, cũng chính là thời điểm anh phải đối mặt với một sự thực kinh hoàng: “Lượng trí tuệ nhân tạo suy giảm theo thời gian tỷ lệ thuận với lượng tăng lên”. Đồng nghĩa, anh đang tiến dần về phía bắt đầu: Trở lại là Charlie-thiểu-năng. Cái chết của Algernon như một cú thúc mạnh vào ngực, làm anh đau đến cùng cực, nhưng cũng theo đó mà tỉnh ngộ. Và người đọc, như tôi, cũng tỉnh ngộ. Không phải bởi vì sự trả giá khắc nghiệt cho việc đổi thay số phận, đạt lấy cuộc đời khác, mà là sự vỡ lẽ: Cuộc đời nào cũng có những được - mất của nó, và đôi khi lại nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Vậy thì, hà cớ gì phải đi tìm một vùng trời nào khác, phải biến đổi thành một con người nào khác, sống một cuộc đời nào khác, trong khi ta vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc và an nhiên ngay chính trong hiện tại giây phút này? 

Những dòng nhật ký cuối cùng khi Charlie đã bắt đầu suy giảm trí tuệ, chấp nhận đi vào viện dành cho những người thiểu năng, và lời nhắn gửi nhờ đặt hoa lên mộ Algernon, đã làm cho tôi run người. Và nước mắt tự nhiên chảy xuôi. Vì thêm một thông điệp sâu sắc được Daniel Keyes gửi gắm mà sau hết tôi đã nhận ra: Tình yêu thương là thứ quý giá nhất, mà dù bạn có là ai, sống cuộc đời nào cũng đừng nên đánh mất. 

[SG, 12/09/12] 

---


* Bài dự thi Cảm nhận sách hay Nhã Nam, viết cho tác phẩm "Hoa trên mộ Algernon" của Daniel Keyes. 


Sunday, September 9, 2012

Thành phố này có lớn lắm đâu


Thành phố này có lớn lắm đâu
Chẳng phải ta đã từng có nhau?
Sao bây giờ vời xa như thể
Lạc mất vô cùng, tận mãi sau...  

Thành phố này có lớn lắm đâu
Bao bờ vui chung một nhịp cầu
Bao biệt ly vẫn còn gặp gỡ
Cớ sao mình không thể tìm nhau? 

Thành phố này có lớn lắm đâu
Lối đi nào cũng về bắt đầu
Xa mấy cũng có thể quay lại
Vậy mà, mình hai nẻo chênh chao...

Thành phố này có lớn lắm đâu
Trời vẫn xanh, nắng ở trên đầu
Người vẫn bên người sau giông bão
Chỉ ta với mình không còn nhau!  

Thành phố này có lớn lắm đâu
Mà yêu thương sao vội úa nhàu?
Bàn tay vừa rời bàn tay ấy
Thì đã nghìn trùng không thấy đâu... 

Thành phố này có lớn lắm đâu
Bao nhiêu phen nước chảy chân cầu
Nếu hữu duyên sẽ còn hạnh ngộ
Có phải mình... hết rồi nợ nhau?!

...

*  cho ngày 9/9, trống rỗng sau một cuộc vui. khởi hứng từ status của em gái Hanh Phuc.