Tuesday, July 31, 2012

just take a note for 30/07/12


- lại đến quãng lười và chán cảnh đi ăn một mình (hay chính xác là lười và chán một mình). mất cả tiếng đồng hồ xà quần mới quyết định nhét đại vào mồm tô mì vịt tiềm và ly sinh tố sa pô chê. một khi đã ko tha thiết, ăn uống cũng chả thấy ngon. 

- ăn tối về dạo FB được vài vòng thì cơn buồn ngủ ập đến, ko tài nào phản kháng. mở album Barton Hollow của The Civil Wars nghe và ngủ một giấc thẳng đến hơn 23h.  

(nói thêm về The Civil Wars, chính thức mới chỉ biết band này tối qua, nhưng cả ngày nay chết mê chết mệt với album đầu tay của họ. nhạc country, nghe dịu lòng mà ko gợi cảm giác nhàm chán hay cũ mòn. các bản phối lại cứ lành lạnh, nhè nhẹ, lành lạnh, nhè nhẹ... như ngồi cà phê một sáng mưa bay. hình bên trên chính là cover của Barton Hollow.)  

- cảm giác khi tận hưởng việc tắm rửa sạch sẽ, yêu chiều bản thân luôn hết sức thoải mái. nó làm tăng giá trị của tự do và xoa dịu cô đơn. 

- lướt mắt qua vài trang báo mạng và những thông tin được bà con share nhau, thấy toàn chuyện hiếp - giết - cướp [từ tài sản cá nhân đến tài-sản-quốc-gia] vô cùng ko hề dễ chịu. ta đang sống trong một thế giới đầy bất trắc & thiếu nhân tính? 

- ngồi lảm nhảm được đến đây thì lại muốn ngủ tiếp. lúc nào cũng thế, ko thể [hay ko muốn?] từ chối sự mời mọc của những cơn mơ.    

- đang nuôi âm mưu xem lại The Dark Knight Rises vào chiều thứ Tư này, với việc vô-tình-được-off một cách hợp thức hóa. bộ phim hoàn toàn xứng đáng được mình bỏ tiền ra rạp nhiều hơn một lần.  

(lại chen ngang, share với mọi người đoạn thoại mình thích từ phim: "A hero can be anyone. Even a man doing something as simple and reassuring as putting a coat around a little boy's shoulders to let him know that the world hadn't ended." - dẫn về từ imdb cho chính xác câu chữ.)  

- to-do-list còn vài việc phải hoàn thành trong tuần này. 

(tính gạch vài cái đầu dòng treo status, ai dè cũng được thêm một entry vơ vẩn cho tag "diary lan man". giờ thì chính thức đi ngủ.)

...

* viết xong đã là 31/07/2012


Thursday, July 19, 2012

Phố bây giờ có còn hát tình ca?


[photo by duonglnt - deviantart.com] 

Phố bây giờ có còn hát tình ca
Bằng da diết điệu Jazz buồn năm cũ?
Tình nhân xưa bước chân còn vết dấu
Hay cũng phai như sỏi đá u buồn?  

Phố bây giờ có giữ lại yêu thương
Nơi góc quán quen, bộ bàn ghế nhỏ
Vạt tóc chiều hôm, nụ cười thuở đó
Biết có vẹn nguyên hay đã xa mờ?  

Phố bây giờ có còn những vần thơ
Ai viết trao ai thay lời muốn ngỏ?
Mùi yêu dấu có còn nồng cơn gió?
Hơi ấm thân quen chắc lạ xa rồi?  

Phố bây giờ biết còn nhớ đến tôi?
Đã từng có đôi, đã từng cô lẻ
Từng hoang hoải mơ tháng ngày thơ trẻ
Từng gục đầu ôm quên lãng vào lòng...  

Phố bây giờ có muốn nói gì không?
Với bao nhiêu chiếc hôn còn bỡ ngỡ
Với bao nhiêu hẹn thề hoài dang dở
Với bao nhiêu giọt nước mặn môi gầy  

Phố bây giờ rộng lắm một vòng tay
Nhưng không thể níu những điều đã vỡ
Cây trút lá rơi dài như hơi thở
Màu nắng loang tựa vệt mắt ai buồn  

Phố bây giờ trơ một mảnh trăng suông
Đêm gió cuốn ta trôi về gác nhỏ
Những gì đã qua, những gì từng có
Cũng chỉ như mưa rớt cuối hiên nhà!  

Phố chưa bao giờ thôi hát tình ca
Nhưng bởi riêng ta không còn mơ nữa
Nên chỉ nghe thấy điệu buồn vôi vữa
Dẫu phố còn vang câu hát xanh ngời...  

Phố mai này còn ai sẽ chờ tôi?  

...  

* lại thơ nhảm giữa đêm, khởi hứng từ câu status của Zenda.  


Tuesday, July 17, 2012

Những mẩu rời của tháng Bảy



* là những mẩu cảm xúc rời rạc, linh tinh, vơ vẩn, chẳng cái nào liên quan đến cái nào mà tôi đã được tháng Bảy ban tặng. Tôi gọi là ban tặng, vì dù có vui hay buồn, cảm xúc vẫn là điều quý giá khi tôi biết mình còn đang ở đây, giữa cuộc đời. Với những kẻ đôi lúc cứ mãi như thuộc về một cõi mơ hồ nào đó, cảm xúc là sợi dây níu chân, là totem cho mình biết sự tồn tại.

...

1. Em gái thi đại học. Tôi đón nhận tin này cũng lại bằng sự ngỡ ngàng: Mới đó đã 9 năm. Nhưng lạ lùng thay, chỉ ngỡ ngàng một chốc, rồi thôi, không có tiếc nhớ nào theo về. Ngay cả khi đưa đón em gái suốt hai ngày thi cử, nhìn và cảm nhận vô vàn trạng thái, xúc cảm khác nhau của những thí sinh và các bậc cha mẹ, tôi vẫn không mảy may gọi dậy bất kỳ hoài vọng nào. Có lẽ ngày đó tôi vốn hời hợt với những kỳ thi, nên, chẳng có gì để lưu lại trong vùng nhớ.


2. Càng lúc tôi càng thấy sự mâu thuẫn nội tại lớn kinh khủng! Tôi già đi, ủy mị và đa cảm hơn, nhưng cũng tàn nhẫn vừa đủ để thấy mình tàn nhẫn. Thủy chung với nhiều điều và cũng bội bạc nhiều thứ khác. Thích được yêu thương nhưng vẫn không dứt đam mê sự cô độc. Nói chung, chưa bao giờ tôi phủ nhận mình phức tạp. Chỉ là, đôi khi, cũng thấy có một ít, một ít thôi, mệt lòng.


3. Tình cờ được nhìn lại vài khuôn mặt - có cũ, có rất cũ - nhờ vào Facebook, thấy vui vui. Mà thực ra lần nào chẳng thế, tìm lại được ai đó - dĩ nhiên là ai đó tôi quan tâm hay đã từng quan tâm - giữa thế giới mạng bao la, tôi đều thấy vui râm ran suốt dài ngày. Kết-nối-thực dẫu đứt đoạn hay đã không còn, nhưng ít nhất có lại kết-nối-ảo này cũng đã là duyên may. Có khi chỉ thấy một status báo hỉ sự, báo bình an, là đủ để tôi chia vui cùng, rất thành thực.


4. Có một buổi sáng, gần đây thôi, tôi lại có dịp chạy xe thật chậm và ngắm nhìn đường phố. Những hàng cây lấp lóa nắng, bầu trời trong như đôi mắt năm nào, gió thưa thớt nhưng đủ mát lành. Xe và người và những dòng chuyển động không ngừng như thường nhật. Tôi lại thấy bình yên sâu thẳm và tình yêu Saigon lần nữa thức dậy. Nồng nàn.

Nhiều, rất nhiều người khi nghe tôi nói mình yêu thành phố này đều có chung một câu hỏi: "Sao lại yêu nó?"  - Tôi biết phải trả lời thế nào, vì, yêu như là yêu thôi.  


5. Áp sắp cưới, sẽ vào tháng Mười. Thấy bạn bắt đầu xôn xao lo nghĩ, tất bật chuẩn bị, tự dưng mình còn vui, còn nôn nao hơn cả bạn. Một cánh cửa mới đang mở ra, và bạn sắp bước vào. Có vô vàn điều không thể đoán trước đón đợi, dĩ nhiên, tôi - chúng tôi - mong bạn hạnh phúc. Sẽ chọn mua tặng bạn một bộ váy đẹp nhất như đã hứa.

Nhận thêm một thiệp cưới sẽ lại thấy mình lẻ loi? Ừ, cũng có thoáng nghĩ vậy thật. Nhưng, biết làm sao, khi duyên nợ là món quà của riêng mỗi người.


6. Tôi đã có cho mình một hình xăm như dự định từ giữa tháng Sáu, và như mong muốn đã khá lâu rồi. Tôi hài lòng với quyết định này, và vẫn còn đang ngây ngất mỗi lúc khẽ chạm tay vào những vết khắc sau gáy. Nói nghe kỳ dị, nhưng hôm ấy, khi nhắm mắt lại và cảm nhận rõ rệt kim xăm đang nhảy múa trên da thịt, bất giác tôi, lần đầu tiên, nhận ra hết sức mạnh mẽ rằng mình thực sự làm chủ cơ thể mình, cuộc đời mình.


7. Mới đó đã ba tháng tôi rời VNG. Nhìn lại, thấy không còn nhớ nhung. Chẳng tiếc chẳng thương. Hôm trước có dịp chạy ngang qua Flemington, lòng cũng chỉ im tiếng. Thì, đã bảo, tôi vốn là Bò cạp máu AB.


8. Lâu rồi không ngồi cà phê một mình, và đọc sách, hoặc viết vẩn vơ. Một số quán cũ cũng lâu chưa ghé.


9. Dường như Saigon đã đang đi sâu vào mùa mưa...



Tuesday, July 3, 2012

Chỉ là những điều vơ vẩn



1. Tôi đang nghe Nửa, album của Hoàng Anh, một nàng thơ mới trong âm nhạc Quốc Bảo. Lần đầu khi album này vừa mới ra mắt, tôi cũng tìm nghe thử vì trót thiện cảm với những dòng giới thiệu, mấy trích đoạn lời hát trên trang cá nhân người nhạc sĩ tôi vốn mê muội thứ ca từ đẹp đẽ và riêng biệt của anh. Nhưng, nó trôi qua tai, rồi rơi vào quên. Có lẽ hôm ấy tôi chưa đủ buồn, hay trống trải, để đón nhận hết "những cơn đau một nửa". 

Đêm nay, không hẹn trước mà muốn chọn nghe lại. Giọng hát thô, lạnh, như gió trời sau mưa. Play rỉ rả, không để tâm, vậy mà cơn gió kia thấm vào từng nếp tim mình.

"hè phố chia hai
phía bên em chờ em mãi
bao giờ nghe gót về?"

[Những cơn đau một nửa]

2. Chiều, trời vừa vào tối, rời công ty, chạy xe về trong làn mưa khẽ. Thấy lạnh. List nhạc rộn rã từ tai nghe không đủ nhuộm màu vui cho phố-thì-đông-mà-ta-một-mình. Bất giác thấy thương sự cô đơn, không ngờ cũng có lúc buồn đến thế. 

3. Như một thói quen, tôi hay quan sát mọi người trên đường, tự đánh giá, rồi dựng lên những câu chuyện giả định, giải trí cho riêng mình. Thường là những câu chuyện vui, nhiều lúc vớ vẩn thậm chí phi lý, nhưng nó làm tôi mỉm cười vì tin là đời chưa từng hết đẹp. Nhưng đôi khi nó cũng làm tôi chạnh lòng, vì không biết tìm đâu câu chuyện của mình.

4. Lại nhắc những câu chuyện. 

Hai ngày cuối tuần vừa qua, tôi cũng chọn nhấm nháp vài câu chuyện làm liệu pháp xoa dịu đầu óc thừa thãi của mình. Càng lúc tôi càng thấy chúng như những tách ca cao nóng, tưởng là ngọt nhưng vẫn có đắng xen lẫn. Và dư vị thường là thứ bất tường. A bittersweet

Vì, một lần nữa, tôi không biết tìm đâu câu chuyện của mình.

5. Đêm qua, tôi vô tình đọc lại một entry mình đã viết chừng cách đây 3 năm, thấy bất ngờ. Niềm tin vẫn còn. Nhưng, câu hỏi cũng vẫn ở đây. Bảy chữ vẹn nguyên.

Đâu đó sẽ có người đợi tôi?

6. Astrology nói tháng Bảy này là bước đệm, cho những đổi thay thực sự ở tháng Tám. Vậy cứ xem nó như một chiếu nghỉ, dừng lại một chút để lấy sức đi tiếp những nấc thang sắp tới. 

Nhàn cư vi bất thiện, tháng này tôi có mà lảm nhảm nhiều chắc cũng sẽ dễ được thứ tha.

7. Nghe đến đây rồi:

"hé mắt ra nhìn
ồ mưa đã tan
ai đem nắng tưới lên hình hài
sống cho qua hôm nay
mong rằng mai vui..."

[Cho qua hôm nay]

...