Mấy ngày Tết, như thông lệ, anh chủ nhà dời bộ bàn ghế - vốn để tạm trong phòng mình - xuống tiếp khách đầu năm. Để lại góc phòng một khoảng trống, nhìn cứ là lạ mắt. Thì, vốn đã quen với mấy trăm ngày luôn có nó nơi đó.
.
Về nhà, dọn dẹp tủ kính trưng bày trong phòng khách, thấy thừa một khoảng. Hỏi em gái mới biết chiếc hộp nhạc - quà sinh nhật mình độ cách đây chục năm từ một người bạn cũ - đã hư mòn, nên được dọn bỏ. Thì, thay món khác vào hoặc sắp xếp lại, nhưng, sao vẫn cảm giác rằng từng có thứ ở chỗ này mà giờ đã mất đi?
.
Sáng ngày đầu năm đi làm trở lại, đường phố Sài Gòn dường thưa người so với thường nhật. Vẫn nhộn nhịp xe cộ lại qua, nhưng con đường có vẻ trống trải hơn đôi chút. Thoáng hơn, gió len lỏi tha hồ. Sự khác lạ dễ dàng nhận ra. Thì, nhịp sống chưa hoàn toàn trở lại nên thế.
.
.
Những khoảng trống - dẫu vô hình - nhưng luôn có thể cảm được, nhận thấy, nếu thực sự để tâm. Và, dù là khoảng trống gì đi nữa, trong chừng mực nào đó, nó cũng ít nhiều gợi những muộn sầu. Thậm chí đôi khi còn kéo theo những khoảng trống khác - tựa như vết thương - lớn lên trong lòng.
Vậy nên, khoảng trống một con người để lại trong cuộc đời mình, thì vết thương ấy càng rộng và sâu, đến vô cùng.
...
anh nhốt những khoảng trống vào dòng viết
ReplyDeletekhông biết nơi đâu là hình bóng em,
hay em nay cũng trở thành khoảng trống
sớm mai như gió lùa về...