Monday, October 31, 2011

Thì là tình phai


môi chưa ngọt đã đắng
lời chưa nói đã tàn
mùa nào vừa tan

lòng chưa cười đã khóc
tình vừa chớm đã già
giờ còn mình ta

người chưa gần đã khuất
buồn vừa vắng lại đầy
thì là tình phai

vết son ngày cũ trao ai
dẫu là sương khói vẫn dài nhớ thương
trái tim đập nhịp hoang đường
biết ơn từng mảnh vỡ thương yêu này...

[31/10/11 - viết vội, cho Z.]

Thursday, October 27, 2011

Cuộc đời này, có đẹp không?


Đó là câu hỏi đột ngột bật ra trong đầu tôi, khi vừa chạm ngõ tuổi mới, đêm qua. 

Và dù, đến tận thời khắc type nên những dòng này, tôi vẫn còn quanh quẩn nhiều lo toan, tủi phận trắng tay, với nhiều u ám chực chờ và những lỗi lầm khó được tha thứ; nhưng, tôi vẫn cảm thấy rằng: Cuộc đời này vẫn đẹp! 

Đời vẫn đẹp, khi bạn diễm phúc có cho mình một gia đình trọn vẹn. Đẹp bởi từng bữa cơm ấm, bởi tiếng nói cười chia nhau. Bởi cả những rắc rối phiền hà rất vụn vặt, rất gia-đình-tôi. Cả những trách móc của mẹ, giận hờn của cha. Cả những áp lực, những kỳ vọng. Vì bạn sinh ra và lớn lên trong đó, từ nếp nhà mà bước chân đi xa. Nhưng, có xa đến đâu vẫn không hề cô độc, bởi từng sợi máu vẫn nối vào những trái tim. Có lạc lối, mỏi mệt đến dường nào, thì vẫn biết rằng mình còn chốn quay về, nương náu giữa yêu thương trong lành nhất. 

Đời vẫn đẹp, khi bạn được sống với những liên hệ thân gần, vừa đủ mến thương. Chỉ một dòng status mà hiểu lòng nhau, một sms gửi đi thì có thể nhận về cả đêm dài san sẻ. Những quan tâm không mãnh liệt như tình yêu, không hoàn toàn hồn nhiên như gia đình, nhưng đủ thật thà khiến mình mỉm cười khi nhớ đến từng khuôn mặt, giọng nói. Đơn giản những sớm cà phê, những chiều dạo phố, những cuối tuần buông thả trong mấy cơn vui tràn... vậy mà, cho nhau vừa vặn tin yêu để rửa sạch phiền muộn, mà đi tiếp - dù mỗi con đường là khác xa nhau.

Đời vẫn đẹp, khi bạn còn biết nuôi giữ những giấc mơ và đôi chút niềm tin có thể ngây thơ, phi lý. Tin rằng đáp đền tiếp nối. Mơ xa cách sẽ sớm về gần. Tin rằng hết lòng mình thì sẽ được trả lại tương xứng. Mơ bình yên mùa mai sau. Mơ, để sống không điên rồ, thôi khắc nghiệt, bớt chai sạn. Tin, để tâm an, lòng nhẹ và để nỗ lực biến mơ thành thực, trong phạm vi khả năng mình. 

Đời vẫn đẹp, khi mà ta không biết trước ngày mai sẽ thế nào. Để sống trọn cho hiện tại, nâng niu và biết ơn từng phút trôi qua. Dù vui dù buồn, dù ngọt dù đắng, dù thong dong dù khó nhọc, dù dư dả dù thiếu thốn, thì, cũng giống những phím trắng phím đen trên một chiếc dương cầm, phải có đủ mới thành giai âm (*). Chấp nhận hết thảy, tự thân tìm an vui, thì dẫu có tuyệt vọng đến thế nào đi nữa cuộc đời vẫn đẹp (**). Ví như trong bóng tối khôn cùng, chính cơ thể người sẽ phát quang.

Nếu bạn cứ tin và sống tận sức mình, vun bồi khát vọng nhưng vẫn biết tự hài lòng, yêu thương thực tâm để nhận về bao dung, cuộc đời sẽ luôn đẹp. Dù, có thể nhiều khi không phải theo cách mà chúng ta đợi mong.

Đó tuyệt nhiên không phải là một lời tự mị, mà là cách sống. Tôi chọn, để bước cho hết đường mình.

Cuộc đời này, có đẹp không? - Tôi 26, và trả lời rằng: "Có!"

...


(*) Diễn ý từ câu: "Life is like a piano, the white keys represent happiness & black keys show sadness. But, as you go through life’s journey, remember that the black keys to make music." - Rishika Jain Inspirations.

(**) Gợi nhớ từ câu: "Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa." - Trịnh Công Sơn.


Wednesday, October 5, 2011

Tha thiết tìm nhau


Viết sau khi xem lại TLMN - Tìm nhau - 08/2011

"Rồi em cũng xa thôi mà, tình yêu cũng quên thôi mà..." (1)

Thì sẽ đến một ngày, cuộc đời xóa dùm những đã qua, và mở ra vùng trời mà đôi ba khuôn mặt thuở nào thân gần cũng hóa thành xa lạ. Có yêu thương mấy cũng đành. Dẫu tin "cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài" (2), nhưng liệu đến lúc đó, còn bao nhiêu nỗi nhớ ở lại? 

Không ai có thể biết. Vì, vốn cuộc đời luôn không ngờ. Và phai phôi là lẽ dĩ nhiên.

Thế nên, khi biết rằng quanh ta, vẫn còn có "những trái tim được nuôi - không chỉ bằng máu thịt đời thường - mà còn bằng cả những nỗi thương nhớ đã mặc nhiên là một phần của từng nhịp đập" (3), mới thấy đáng ngưỡng mộ làm sao. Sau dài năm dài tháng, họ vẫn còn khắc khoải những cơn mơ quá vãng, và tha thiết tìm nhau. 

Có lẽ, bởi họ đã đi đủ đường mình, đến quãng cần chạm mặt lại ngày hôm qua, để mà cứu chuộc, để mà thứ tha. Có lẽ, yêu thương với họ là điều lớn lao nhất trong cuộc đời, nên lãng quên không thể nào chia cắt được họ và nỗi nhớ. Cũng có lẽ, hiện tại vàng phai càng gọi dậy niềm nhớ nhung những biếc xanh mùa cũ, mãnh liệt như rượu trút vào lửa. Như thắp lửa trong lòng. 

Và, thay vì phải trốn tránh hay cố vùi sâu, họ đã dám sống cùng nỗi nhớ. Giữ niềm tin sẽ có "một mai nắng lên sum họp, với những người biết chờ nhau" (4). Để tiếp tục đợi, tiếp tục tìm. Dù biết, có gặp lại hay không, chưa chắc đã đổi thay được bất kỳ điều gì. 

"Những niềm tin, dù đôi lúc ngây ngô đến phi lý, vẫn như ngôi sao phương Bắc, dẫn đường cho những trái tim" (5). Thì, đời đã dày toan tính, sao không thể yêu thương hồn nhiên? 

Tôi thực tâm mong họ tìm thấy nhau. 

Cũng như tôi mong mình sẽ tìm lại được, biết đâu đấy, một yêu thương của bây giờ, khi mà mai này có thể chỉ còn là nỗi nhớ mang theo...

...


(1) Tình khúc - Quốc Bảo.
(2) Cô gái đến từ hôm qua - Trần Lê Quỳnh.
(3) Trích từ entry cũ "Nỗi nhớ quá dài..." - viết khi xem Tìm nhau 2009.
(4) Trên mảnh đất tình người - Trần Long Ẩn.
(5) Trích từ truyện ngắn "Mưa phố" - 06/2010.