Wednesday, July 20, 2011

Nếu không phải chính ta?


Ai có thể nói cho ta tường tận ý nghĩa của sự cô đơn
Nếu không phải chính ta 
trong những đêm dài ôm bóng mình 
hát lời mộng mị?
Nếu không phải chính ta 
trơ trọi ngắm khuôn mặt nhạt nhòa 
sau những cuộc vui không ngừng nghỉ?
Nếu không phải chính ta 
tự đếm từng hơi thở khô cong phố chiều?

Ai có thể nhắc ta không quên rằng cuộc đời thường được ít, mất nhiều
Nếu không phải chính ta 
sau bao lần buông xuôi khi niềm tin vụn vỡ?
Nếu không phải chính ta 
cúi mặt đi qua những thất bại đớn đau, 
những dại khờ một thuở?
Nếu không phải chính ta 
khi nhìn quanh 
chẳng còn mấy thân yêu ở bên mình?

Ai có thể nói cho ta tại sao cứ phải nếm đủ đắng cay mới trọn một cuộc tình
Nếu không phải chính ta 
đã từng buồn thương trông theo vòng tay, nụ cười xa ngái?
Nếu không phải chính ta 
ít nhất một lần tìm thấy ai đó thuộc về 
sau miệt mài bước chân hoang hoải?
Nếu không phải chính ta 
sau những đánh rơi, 
nhặt lại, 
rồi lại đánh rơi một trái tim người?

Ai có thể giúp ta vững tâm đi hết một cuộc đời
Nếu không phải chính ta 
sau mấy quãng vấp ngã thật đau 
nhưng hiểu rõ hơn 
con đường đang đi tới?
Nếu không phải chính ta 
biết vịn lấy yêu thương 
và nuôi hy vọng từ trong chờ đợi?
Nếu không phải chính ta 
qua hết những tận cùng tăm tối 
để tin 
số phận không ngược đãi bao giờ?

Ai có thể nói cho ta hiểu rằng cuộc sống luôn không ngờ
Nếu không phải chính ta 
- xét cho cùng, 
biết đâu vốn đã là một điều không ngờ của cuộc sống?

...


*  cho ta,
và những ai cần một cú chạm vai để nhớ phải luôn biết thương và tin chính mình...

Sunday, July 3, 2011

Viết chì, giấy trắng và (lại) lan man


Tôi bỗng nảy ra ý định viết một entry bằng viết chì, trên trang giấy trắng một mặt đang đặt ngay trên bàn lúc này, sau khi vẽ vời những hình thù không đâu vào đâu như thường lệ. Thì, viết thôi. Cứ nên chiều lòng mình!

Xét cho cùng, trang giấy và cây viết chì cũng có khác gì khung compose và bàn phím? Dạng thức khác, nhưng chức năng cơ bản là hoàn toàn đồng nhất. Chỉ khác, là sẽ không quen mắt với những con chữ nguệch ngoạc vì đã quá lâu chỉ quen với typing, và, chốc chốc đổ chút mồ hôi lòng bàn tay khiến lâu lâu phải dừng lại chà xát lên chiếc quần jean bạc màu. Chỉ là, kiểu như, bình thường quen chia sẻ với nàng A sáng suốt và hào nhoáng, nay thì lại chọn cô B đơn giản và thô sần. Nhưng đều là người có thể hiểu mình, thì bận tâm chi?

...

Việc miết tay lên trang giấy và từng câu chữ hiện dần ra dưới màu chì xám lúc đậm lúc nhạt không đều này, thú thực, khiến tôi nhớ lại rất nhiều thứ. Từ những bài tập viết hồi tiểu học, những con chữ đầu tiên, những bài tập vẽ khi sinh hoạt trong câu lạc bộ ở nhà văn hóa thiếu nhi thị xã, đến cả không liên quan lắm là những bài thơ tập tành sáng tác trong một quyển tập học trò giấy còn hơi ngà ngà được viết bằng bút... mực. 

Tôi xoay xoay cây viết chì trong tay mình, mải mê để ký ức lướt qua, với tiếng nhạc không lời trong quán cứ bồng bềnh bồng bềnh... 

...

Một lúc nào đó, khi cầm trong tay một cây viết chì vụn vặt những dòng chữ xấu xí viết ra tâm tư mình, mà bất giác bạn như thấy lại hằng hà sa số những xưa cũ tái hiện, thì có lẽ là, bạn đã đủ già tuổi để nhận ra và tiếc nuối ấu thơ xa ngái, đã đủ nhạt phai để phải mượn từng nét chì vẽ lại năm tháng đã qua đời mình. 

...

Một cây viết chì bỏ chỏng chơ trong túi xách thì chỉ là một cây viết chì vô tri Nhưng một cây viết chì khi được nắm chặt trong tay viết lên trang giấy - dù chỉ những điều vô nghĩa, lạ lùng sao, nó lại trở thành một thứ quen thuộc đến thương lòng, nhắc nhớ biết bao là nỗi niềm. 

Thì đấy thôi, như kỷ niệm. Bạn để lại trong ngăn kéo quên lãng thì nó chỉ là những mốc thời gian lạnh lùng đong đếm tháng năm, nhưng nếu bạn chọn đặt nó vào tay để nâng niu, thì sẽ gọi về cả một vùng trời.

...

Those were the days. Loa đang phát đến bài này. Không gì miên man cho bằng khi vừa nghĩ về những ngày đã qua vừa lắng lòng cùng nhạc khúc này. Nó như một mật mã được chuyển hóa thành giai điệu, chỉ cần chơi đúng là có thể mở được cánh cửa, về những ngày đó. Như bao lần.

...

Đối diện tôi là một người bạn, cũng đang viết - giống tôi mọi khi và khác tôi bây giờ - bằng bàn phím với tiếng lách cách quen tai. Bất chợt tôi thấy thật thú vị, như đang ngắm một tôi khác của những ngày khác đang đều tay gõ phím mà trút lòng. Một tôi có-vẻ-quê-mùa với viết chì, giấy trắng đang nhìn ngắm một tôi rất "những năm 2000" với bàn phím, màn hình laptop. 

Tôi nào cũng là tôi. 

Có những ngày thường xuyên công-nghệ, thì cũng thỉnh thoảng nên cho mình mấy khoảng phi-công-nghệ như bây giờ.

...

Viết đến đây thì tôi phát hiện ra rằng, tôi lại nuông chiều bản thân theo những xúc cảm lan man vơ vẩn. 

Nhưng giữa một trưa chủ nhật nắng ngời, trong không gian cà phê sách dễ chịu, tôi thấy việc cho mình cái quyền phí phạm thời gian một chút bằng cách giả-bộ-trí-thức-và-cũ-người khi ngồi hí hoáy viết chì những dòng không đầu không cuối thế này là không có gì phải đáng nghĩ ngợi nhiều. 

Mấy khi cuộc đời bạn được như một trang giấy trắng muốn viết gì thì viết?

...


(Cuối cùng, vẫn phải công-nghệ thì mới post được lên blog. Ai nói công-nghệ là khô khan và không biết sẻ chia?)