Thursday, November 18, 2010

Tự họa


vẽ mình bằng cánh gió 
tóc cuốn chiều thênh thang 
trôi về miền khuất lấp
mộng mơ thuở đá vàng

vẽ mình bằng vạt nắng
lấp lóa lời thơ ngây
ai ngờ là vội vã
giọt sương chết đầu ngày

vẽ mình bằng mưa xám
rớt giữa mùa lênh đênh
thấy thương tình bé dại
nụ hoa úa bên thềm

vẽ mình bằng đêm tối
đôi mắt màu rêu rong 
nhìn đời như hoang phế 
u mê rơi đắng lòng 

vẽ mình bằng ngày mới
bóng đổ dài xa xăm
nụ cười buông héo hắt
từng bước chân âm thầm

vẽ mình bằng sỏi đá
hát câu cũng cần nhau
đợi một mùa tình mới
trái tim sẽ xanh màu?

...


Sunday, November 7, 2010

Thật ra, điều gì cũng có thể thay đổi!


Càng trải qua nhiều chuyện, đối mặt với những lúc thành thật cùng chính mình, tôi đã phải thừa nhận là: Thật ra, điều gì cũng có thể thay đổi!

Từ những điều hết sức vặt vãnh mà rõ ràng như một món ăn quen, một mùi nước hoa ưa thích, một thói - tật nào đó; đến những thứ mơ hồ - hay luôn có vẻ mơ hồ hơn, như quan điểm, lý lẽ cá nhân, chuẩn mực sống, hết thảy đều có thể thay đổi. Dù cho khi bắt đầu, nó luôn được củng cố bằng sự khẳng định mạnh mẽ: "Chắn chắn với tôi phải là thế này, không thể là thế kia!", và niềm tin mù quáng đến mức nào đi nữa.

Vậy nên, có bất kỳ một điều gì đó, dù nhỏ bé hay lớn lao, xung quanh cuộc đời bạn đang thay đổi, thì đừng vì nó mà xáo động quá nhiều. 

Và dù, nhiều khi có những thứ thay đổi đến mức kinh ngạc là phủ định chính nó, thì thực ra, cũng không cần phải ngạc nhiên quá nhiều.

Cứ chấp nhận thôi.

...


Monday, November 1, 2010

Mùa phố choàng khăn


Trở về từ phố núi, ngỡ ngàng thấy Sài Gòn đã đang cuộn mình trong những cơn lạnh đẫm vị mùa đông. 

...

Gió bắt đầu thổi dạt những bàn tay có đôi tìm nhau để siết chặt hơn nữa. Những lẻ loi thì tự choàng lấy cho mình một chiếc khăn, và mơ ấm về gần. Những giấc ngủ không bao giờ thấy đủ, những nỗi nhớ dường như dài hơn. 

Được mùa khoác áo biếng lười, con người cứ thế thả mình, ôm ấp những nỗi niềm, níu sợi dây đời chậm lại vài nhịp trôi. Cứ thế mà thấy ngày nhẹ tênh, thấy lòng nhẹ tênh, hết thảy phiền muộn cũng chỉ là một vạt tóc rối khẽ lay trong gió chiều, sẽ qua trong chớp mắt. Loanh quanh giữa lòng phố mấy ngày này, thấy những nụ cười trong hơn một chút, những vai kề vai gần thêm một chút, chắc bởi, ai cũng ủ cho mình một chút tin như thế. 

Và như nhiều người gọi tên - mùa yêu - yêu thương lại có cớ xanh ngời hơn bao giờ. Vòng tay cũng biết cố níu hơi ấm đôi phút bên người. Trái tim cũng biết khẽ rung giai khúc vì ta cần nhau. Giữa những ánh mắt ngập ngừng, đâu đó có ngọn lửa vừa nhen. Ai bảo mùa đông không biết hát tình ca?

...

Dẫu cũng sớm thôi, người người sẽ lại vỗ về nhau ừ thì mùa đông đã qua, nhưng ngay bây giờ cần chi phải bận tâm. Phố còn choàng khăn, thì lòng còn nghêu ngao rằng chờ ấm, rằng tìm nhau, rằng mơ giấc bên người...