Tôi đã, đang đi qua những ngày xám. Những ngày trống rỗng, bế tắc, và tuyệt vọng. Những ngày mà tôi định danh - The hardest time of my life.
Dĩ nhiên, không phải lần đầu tôi đi qua những ngày xám. Nhưng, tôi chưa từng nghĩ nó có thể kéo dài gần như vô tận thế này. Bất chấp mọi nỗ lực tự cân bằng - buông thả mình trong những cơn vui tạm, nương náu mình bên cạnh những thiết thân - thứ năng lượng tiêu cực đầy u ám mỗi lúc lại càng phủ đầy, bám riết không tha. Đến mức, khi soi gương, đôi khi tôi chỉ thấy trước mắt là một vùng tối.
.
Tôi thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi. Một mình, lê bước nặng nhọc trên những bậc thang xoắn ốc dần tiến về hướng vực sâu.
Ở đó, thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp một vài cánh cửa hé mở như ban bố chút ân huệ gọi tên là Hy vọng, nhưng đằng sau chúng, một lần nữa, lại chỉ là Thất vọng. Dần dà, tôi quen với thất vọng đến mức hoài nghi và không còn thiết tha với hy vọng nữa. Dần dà, tôi chỉ biết cuộn mình trong vùng tối bản thân, ảo tưởng chờ đợi. Không phải đợi một thứ ánh sáng huyễn hoặc nào đó đủ sức đánh thức mình, mà là chờ kết cục.
Tôi tuyệt vọng đến mức không dám mở lời chia sẻ cùng bất kỳ ai, chỉ vì sợ thứ năng lượng tiêu cực đang cắn nuốt bản thân cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác. Tôi tuyệt vọng đến mức lắm lúc phải nương nhờ mấy cái post tưởng như vô thưởng vô phạt trên facebook, trên instagram của chính mình để giải tỏa, để tự ngụy trang rằng tôi vẫn ổn, tôi đã cảm thấy nhẹ lòng...
.
Giữa những ngày xám, có lẽ do mental health gặp vấn đề nên kéo theo physical health cũng suy giảm nghiêm trọng. Tôi thường xuyên khó ngủ, hay vướng bệnh vặt, và thấy mình luôn trong trạng thái cạn kiệt energy. May mắn thay, ấy vậy mà tôi chưa từng nghĩ đến cái chết. Ước muốn thoát ly và mộng mị về một cuộc đời khác dẫu có khi trỗi dậy, nhưng sau hết, vẫn bị tôi đè nén vùi chôn vào mớ hỗn độn nội tại.
Giữa những ngày xám, tôi loay hoay nỗ lực rồi rã rời vô lực, rồi muốn bỏ mặc hết thảy. Nhưng ở đâu đó thẳm sâu đáy lòng mình, chút ánh sáng yếu ớt của niềm tin, rằng "Mọi việc rồi sẽ qua", vẫn tồn tại như phép lạ. Cho tôi bám víu, cho tôi tựa nương, mà cố sống sót.
.
Sống sót, vốn dĩ, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nhưng thật may, tôi vẫn sống sót. Still alive. Vẫn tiếp tục mở từng cánh cửa dù thôi nuôi ảo vọng. Vẫn cố gìn giữ tia sáng mỏng manh của tín niệm và sự tự ủi an. Vẫn đường hoàng đối diện với tất cả những gì đã, đang, sẽ tới.
"Không có gì là vĩnh cửu trong thế giới man trá này, kể cả những nỗi phiền muộn của chúng ta", không phải sao?
.
Nhưng thật may, dường như tôi đang bắt đầu nghe thấy những thanh âm của khởi vận, của tái sinh... phía sau một cánh cửa nào đó. Tôi sẽ sớm tìm được thôi, phải không tôi ơi?
...
(Viết cho những ngày xám
- mình tin rằng mình đã sắp vượt qua!)