Sunday, March 31, 2019

Tự ti khúc


Người ta - cơn sóng lớn 
Nơi đại dương khôn cùng 
Còn tôi - con nước nhỏ 
Giữa đôi bờ mông lung 

Người ta - chim bạt gió 
Bay phía ngoài bão giông 
Còn tôi - đôi cánh mỏng 
Nép mình vào thinh không 

Người ta - thân tùng bách 
Trên đỉnh đồi vươn cao 
Tôi đây - nhành cỏ dại 
Dưới chân đồi lao xao 

Tôi đây - quả tim nóng 
Đập nhịp vui vô thường 
Người ta - cái đầu lạnh 
Nuôi mộng bá đồ vương 

Người ta có tất cả 
Còn tôi không có gì 
Ngoài nhân sinh vốn dĩ 
Một hồi tham sân si... 

...

(31/03/19,
viết trên xe trở lại Saigon.)


Friday, March 15, 2019

Nhạy cảm và Điên rồ


2:15 am, khó ngủ, tôi mở một playlist hòa tấu piano, rồi bỗng nhiên thấy nhớ da diết, những dòng viết đa cảm của bạn hữu, và chính mình.

...

Tôi ghé thăm blog của hai đứa bạn, hai trang luôn được tôi bookmark chỉn chu trong một folder gọi là 'The Dreamers' (cùng với một vài người khác nữa), dù xét ra, chắc duy tôi là kẻ nặng lòng mơ mộng nhất. Cũng đã một đoạn dài tôi không viết (không muốn, hay không biết phải viết gì?), nên tôi cũng tránh đọc blog họ. Bởi, hai người cũng là số ít trong những người mà bất kỳ khi nào tôi đọc những thứ họ viết, tôi luôn thấy mình được khơi lên niềm hứng khởi được type xuống từng câu chữ chảy ra từ tâm tư mình. Khuya nay đọc lại, vẫn nguyên cảm giác diệu kỳ đó, dù hiện tại chỉ có tôi đơn phương nhấm nháp từng con chữ, nhưng cứ như có họ, bạn tôi, ở đằng sau từng dòng text đơn sắc đang mỉm cười nhìn tôi, pha một tách trà ấm, khẽ vẫy tay mời tôi ngồi xuống cùng sẻ chia.

Ở đó có niềm vui, có nỗi buồn, có cả "sự nhạy cảm và điên rồ, thực tế, không cần cho cuộc sống này" - như tôi từng viết. Ở đó, có nguồn năng lượng tích cực của một người bạn đang tự thân hạnh phúc và không ngừng làm mình hạnh phúc hơn nữa, mỗi ngày. Ở đó, còn có những vệt màu bảng lảng hồi ức và nghĩ suy của một cánh chim trời, có lẽ, sẽ mãi neo trái tim mình trên từng cơn gió.

Dù là gì, tôi vẫn thấy mình được tựa nương. Nương chút ánh sáng từ góc ban công với những nụ hoa kiên cường nở muộn, để nhắc nhớ bản thân về tín niệm cuộc đời tươi đẹp. Nương chút nhạy cảm của một tâm hồn sâu sắc đầy hoài vọng, để có thêm đôi ba khoảng lặng học cách quay về đối diện sâu thẳm bên trong mình. Để rồi sau hết, trút bỏ đa sầu đa cảm trong từng dòng typing như thế này. Để rồi ngày mai, có thể đã nhẹ nhõm vừa đủ để mở lòng đón chờ ngày mới.

Cứ thế, mà sống sót, mà đi tiếp.

...

"Sự nhạy cảm và điên rồ, thực tế, không cần cho cuộc sống này. Nhưng đôi khi, với vài người, nó lại là cách để họ có thể sống, nhiều nhất với chính bản thân." Tôi không biết điều này có đúng với họ, hai người bạn ấy, hay chỉ riêng tôi. Nhưng tôi vẫn luôn biết ơn sự nhạy cảm và điên rồ của bản thân mình. Dù không ít lần, chúng đã cho tôi vài phen khốn đốn. 

Như ngày tháng này, quãng thời gian mà bản thân vốn giỏi định danh nhưng chẳng thể gọi tên. Quãng thời gian mà sự nhạy cảm có khi khiến tôi lạc lối, lại lắm lúc mang trả yêu thương và ủi an. Quãng thời gian mà vô số lần tôi mặc điên rồ dẫn dắt, tìm vui vội vàng rồi tàn cuộc bẽ bàng. Quãng thời gian mà dự cảm về ngày mai đôi khi lại đến vào lúc tôi không muốn đối diện nhất, và hiện tại thì cứ trôi qua kẽ tay. 

Nhưng dẫu thế nào, tôi vẫn ngụy trang cho mình sự nhẫn nại và nét hân hoan, bằng những câu positive quotes tự nói với chính mình. Bằng chút năng lượng nhặt nhạnh từ những đẹp đẽ nhỏ nhoi, từ cuộc gọi 9h sáng mỗi ngày, từ những gặp gỡ vô danh, từ những hẹn hò thân thuộc, từ một sở thích mới đậm chất... teenager, từ một thói quen dễ bị người mai mỉa. 

Cứ thế, mà sống sót, mà đi tiếp.

...

3:15 am, một tiếng đồng hồ cho những lảm nhảm không đầu không cuối, như thật lâu trước kia, như vẫn luôn vốn dĩ. 

Viết xong rồi, đi ngủ thôi. 

Mai lại là ngày mới.

...