"Người ngỡ đã xa xưa
nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
nhưng còn quá bao la..."
Mãi đến tận thời khắc này, không thể tin là, tôi vẫn chưa ra khỏi ngọn đồi
cũ.
Hoặc giả, thực ra tôi đã đi rất xa rất xa khỏi vùng đất ấy, lên núi cao,
xuống vực sâu, nhưng, bằng một bí tích nhiệm màu nào đó, chỉ trong một
sát na tôi lại có thể quay về. Luôn có thể quay về.
...
Ở đó, bóng nắng đọng hờ trên vạt cỏ vẫn là bóng nắng hôm nào, trong gió
vẫn thoảng mùi tóc rối nồng nàn hương xưa. Ở đó, nếu may mắn, tôi lại
được thấy tôi của nhiều năm về trước, và người của nhiều năm về trước,
thật gần gụi, mà cũng thật xa xôi. Như đã từng. Ở đó, buồn bã hơn, sẽ chỉ
có mình tôi cùng ngọn đồi hoang vắng, mây trôi thấp và kể tôi nghe về
những nỗi đau bản thân giấu che.
Nhưng dẫu thế nào, hơn cả mọi thứ, nơi ngọn đồi cũ, tôi luôn tìm thấy chút
an yên xen lẫn nuối tiếc, tựa món chocolate pha rum tôi thường ví von.
Bittersweet. Vị ngon của hoài niệm, của năm tháng thanh xuân.
...
Cuộc đời nay dù ngắn, nỗi nhớ quá dài. Có khi nỗi nhớ dài hơn cả đời người. Tôi đã viết như thế, và tin như thế.
Nhưng lắm lúc, vì thực tế khắc nghiệt
và điên rồ, tôi lại tự cười khẩy vào khờ dại chính mình, rằng làm sao người
ta có thể giữ nỗi nhớ về một ai đó vẹn nguyên qua đằng đẵng cuộc đời?!
Giữa muôn trùng quên lãng và phai phôi, ngay lúc này, tại nơi đây còn
chưa đủ sức buộc thành mãi mãi, chứ nói gì một cuộc tình đã mất, một
bóng hình đã khói sương. Biển có bao la đến mấy, rồi ngày kia, thuyền vẫn
phải neo bờ.
Chỉ là, hoài nghi ấy không thể phủ định được sự thật: "People change,
memories don't". Nỗi nhớ dù có đổi thay thì vẫn là nỗi nhớ. Biển hồi ức đôi
lúc mông mênh hơn những gì ta dự liệu. Dấu vết một con người để lại có
khi hằn sâu vào cả sinh mệnh. Không thể chối bỏ, mà cũng chẳng đành tâm chối bỏ. Thì cứ lưu giữ ở đó.
Nơi đáy tim mình.
Để thỉnh thoảng còn được trở về.
Như hôm nay.
...