Sunday, April 2, 2017

Tháng Ba qua, tháng Tư tới


(c) photo by Joel Robinson

1. Hôm nay ngày đầu tháng Tư, Saigon mưa như bão nổi. Mưa ầm ào suốt từ trưa đến chiều tối, khu phố tôi ở hẻm nhỏ lại biến thành sông. Bị trói chân, tôi có cả ngày lơ mơ vật vờ trong căn phòng thuê bé mọn. Có khi nằm nghe mưa dội hòa cùng tiếng nhạc Trịnh lặng lẽ bay bay, có khi lại ngồi thật yên bên cửa sổ ôm laptop và tự lướt nhìn từng trang On this day mà thấy nhơ nhớ đâu đó những mảnh ký ức mơ hồ... 

Ngày đầu tháng Tư, những nói dối rất thật có lẽ sẽ đầy rẫy ngoài kia. Ai sẽ đùa ai một câu vô tâm nhưng thực ra hữu ý để xem thử người ta có vô tình?! Có trò đùa kết thành trái ngọt, có trò đùa khép bằng đắng cay. Lòng người vốn mong manh, nhiều lúc, mượn ngày nói dối để tìm nhau lại là "chơi dại", là lấy dao tự cứa tim mình. 

Tôi nhớ những ngày tháng Tư đã xa. 


2. Tháng Ba nhọc nhằn đi qua. Chưa bao giờ, kể từ quãng mông muội áng chừng cách đây bảy, tám năm, tôi lại có một tháng Ba mệt nhoài đến thế. 

Một tháng Ba ngột ngạt, bí bách, trống rỗng, và cạn kiệt năng lượng tích cực. Một tháng Ba, mà ở đó, tôi hoàn nguyên về Không. Chỉ có tôi và chính tôi, đối diện nhau cuối mỗi ngày đằng đẵng, nhìn ngắm những phù phiếm rệu rã, xòe tay đếm từng nỗi hư vô, mịt mờ tháng năm còn lại, mộng mị một cuộc thoát ly. Một tháng Ba dài ngỡ bất tận, khiến tôi hoài nghi hết thảy mọi thứ, kể cả lòng tin vào bản thân, hay tín niệm - Life will find a way - tôi vẫn luôn tự nhắc mình. 

Tháng Ba, lần nữa, tôi tự đập phá thành trì vốn đã hoang phế được dựng tạm bằng những lời hứa hẹn vào dịp đầu năm. Tôi có thêm vài lần phủ định chính tôi, những cơn lạc trôi vô định. Tôi thấy mình rẻ rúng, tệ hại, và đáng thương. Trong vùng tối đó, mấy cơn vui nhất thời chẳng ngờ lại là cứu cánh. Có thể nói gì hơn ngoài bật cười vào chính trớ trêu này? 

Tháng Ba, niềm trăn trở của kẻ thất bại không ít lần tái khởi: Nằng nặc "Giá như...", hão huyền vọng tâm về một cuộc đời khác ở một nơi chốn khác - nơi hết thảy sự mỏi mệt đang gánh gồng từng sát na này chỉ là bụi tro tan nhanh. Nhưng rồi, ngẫu ngộ một đoạn viết của Neil Gaiman, tôi thấy mình bất lực: 

"Có nhiều người cho rằng chỉ cần bỏ đi, tới một miền đất khác sống thì đời họ sẽ khác. Nhưng cách đó không phải lúc nào cũng hiệu quả. Bởi dù ở đâu chăng nữa, bạn vẫn sẽ mang theo chính mình." 

Nhưng ngẫm kỹ, tháng Ba cũng không hoàn toàn tuyệt vọng. Ít nhất, giữa u mê vây khốn, tôi vẫn Được đôi điều. Dù phần lớn, sự Được lại khởi nguồn từ sự Mất - nhưng đó vốn dĩ cũng là lẽ thường. 


3. Tháng Tư, năm nay chắc mùa mưa về sớm. Saigon ắt hẳn lại đan xen những ngày nóng cháy những hôm mưa đầy. 

Tôi chưa biết đoạn thê lương tự tạo này sẽ kéo dài bao lâu. Chỉ ngắn như một phiên giang tấu trước khi những lời ca hân hoan tiếp tục trỗi điệu? Hay mãi không dừng tựa cuốn tiểu thuyết trường thiên mà vị tác giả đang bế tắc nên chưa thể tìm ra kết cục? 

Dẫu thế nào, thì có thể làm gì khác, ngoài đối mặt, ngoài tự mình đi qua? 

May mà tháng Tư còn có vài trông đợi. Còn trông đợi, là còn hy vọng, chẳng phải vậy sao?

...