Saturday, January 28, 2017

Nhờ em giữ hộ mùa xuân


Em giữ giùm ta đêm Ba Mươi 
Hương trừ tịch nói chẳng nên lời 
Pháo trong quá vãng còn vang tiếng 
Lộc nhú chồi non tiếng em cười 

Em giữ giùm ta xuân thiên thanh 
Sáng mồng Một áo hoa thơm lành 
Em đi lễ Phật chìm nhang khói 
Ta ngỡ hồn mình là bức tranh 

Em giữ giùm ta xuân quê hương 
Tình thân nhen lửa xóa miên trường 
Mâm cúng mồng Ba tràn hơi ấm 
Mùi Tết còn vương chân tha phương 

Em giữ giùm ta xuân riêng ta
Đời phai màu tóc mãi không già 
Tim còn Nguyên Đán về nương náu 
Mỗi độ đông tàn mai trổ hoa... 

... 

* Cảm hứng bất chợt, viết vội lúc vừa qua Giao Thừa năm Bính Thân 2016, rạng sáng Mồng Một năm Đinh Dậu 2017.


Friday, January 20, 2017

Đối thoại 2017



(c) photo by Ashraful Arefin

Thời gian, quãng gần đây, với tôi, dường như càng mơ hồ hơn nó vốn dĩ. Thói quen nhìn ngắm, đong đếm, nghĩ suy đã không còn là một cảm thức mang tính buộc định. Nó, vẫn đôi khi, diễn ra sâu trong tâm tư, nhưng nhu cầu hiển hiện bằng câu chữ - hoặc bất kỳ thứ gì - đã hết mãnh liệt như lúc trước. 

Có lẽ, nó bị những xáo động khác của chính tôi đè nén. Hoặc giả, tôi lại bật lên trạng thái hèn nhát & trốn tránh - khi mà một năm cũ lại tan biến, năm mới cũng đã sang tự lâu rồi.

Hôm nay đã là Hai Mươi Ba tháng Chạp. Dương lịch thì chỉ còn mười ngày sẽ hết tháng 01/2017. Hôm nay, tôi bỗng muốn ngồi lại, thành thật với bản thân, với thời gian mình.

...

Hai tháng cuối cùng của 2016, không báo trước, một cái tôi khác đột nhiên nổi loạn, điên cuồng phủ định hàng loạt giá trị cố hữu. Tôi có thêm những lần đầu tiên. Tôi cho mình vài cơn hoang đường. Chúng tặng tôi những phức cảm mới mẻ, sự chông chênh lâu lắm mới gặp lại, cả mỏi mệt, và đớn đau. Tôi thấy mình khờ dại hơn. Tôi thấy mình đáng thương hơn. Nhưng, vì thế, tôi càng yêu mình hơn.

Tôi luôn tin vào giả định rằng chuỗi sự kiện trong đời sống này như dãy quân cờ domino được xếp đặt tài tình bởi một thế lực phi thường nào đó, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, luôn có lý do đằng sau, và sự kiện này xảy ra sẽ kéo theo sự kiện khác, một nối một, để rồi hợp thành một kết cục nhất định. Nên, hai tháng cuối năm 2016, với tôi, những quân domino bắt đầu ngã xuống... 

...

Tâm trạng cận Tết của tôi năm nay hết sức... quái đản! Đến mức, một kẻ luôn tự hào có thể nói hay viết ra những gì mình muốn, lại không biết phải diễn đạt sao về nó. Chỉ là, ngay cả Về Nhà - thứ luôn có hấp lực lớn lao đối với tôi, cũng suy giảm tác dụng. Đủ thấy, tôi đang "lạc trôi" đến mức nào...

...

Nếu theo thông lệ, vào quãng như bây giờ, tôi sẽ ngồi tổng kết lại năm cũ, và tự đặt ra New Year's Resolution. Nhưng ngay thời điểm này, trong tôi chỉ có một khoảng trống - không muốn ngoái lại, cũng không muốn nhìn về xa hơn. 

Đây chắc là minh chứng cho việc bản thân ngày càng tệ hại?

Nếu xét tận tường, điều mà kẻ thất bại như tôi trông mong nhất ở 2017, có lẽ, chỉ đơn giản là được sống nhiều hơn, một cách ích kỷ nhất. Nghe kỳ quặc, nhưng nó là sự thực vô cùng chân thật. 

...

2017, chưa gì tôi đã thấy đầy rẫy thách thức đang chờ đón. Tôi sẽ lê tấm thân bệ rạc này vượt qua hết thảy, hay lại lần nữa biến mình thành nạn nhân? Đùa thôi, tôi đã đủ chán ngán năng lượng tiêu cực tự thân, nên dù tin chắc là không thể xóa sạch nó hoàn toàn ra khỏi con người mình - bởi bản chất đa cảm vô nghĩa, nhưng, 2017, tôi sẽ cố gắng thay đổi tỉ lệ vốn không bao giờ cân bằng giữa nó và năng lượng tích cực nhiều nhất có thể. 

Tự hứa vậy. 

Có thế nào thì, vẫn luôn nhớ, và tin, life will find a way.

...

Một tuần nữa, là Tết. 

...


Wednesday, January 18, 2017

Chiều (version 2)


Saigon khép nắng 
Chiều về sau vai 
Bên kia thành phố 
Ai có u hoài?  

Có nhìn mây tím 
Nhuộm màu nhớ nhung? 
Có qua sông vắng 
Mơ câu tương phùng? 

Bên này thành phố 
Một người đứng trông 
Hoàng hôn xuống thấp 
Đêm loang trong lòng...

...

* gợi cảm hứng từ bức hình của bạn Nanh / Nguyen Thanh Thuy.