Thursday, December 29, 2016

Thư gửi người của thanh xuân


(c) photo by Oleg Oprisco

Mười Hai, Saigon thưa nắng, dày mưa, và miên man xúc cảm. 

Tôi chợt muốn viết cho người, dẫu biết, lại là những lá thư không bao giờ gửi. 

Đành tự ủi an, biết đâu đây sẽ là lần cuối, tôi viết cho người? 

… 

Người biết không,

Tôi còn mơ mãi giấc mơ về ngọn đồi cũ, vạt cỏ mềm, bờ vai gầy và những lọn tóc rối. 

Nơi ấy, là hai mươi tròn vẹn, tiếng hát còn xanh, trái tim còn xanh. Những ngây ngô của mùa yêu đầu, cũng xanh biêng biếc. Như mưa hạ. Như mây trời. 

Nơi ấy, là thanh xuân của tôi, và người. Ở lại, đến vĩnh viễn mai sau. 

… 

Nơi ấy, tôi lần đầu biết đến, hóa ra, một nụ cười có thể khiến mình chiêm bao còn thức, một cái chạm tay có thể níu lấy câu thương qua hết những năm rộng tháng dài. 

Nơi ấy, tôi lần đầu biết đến, hóa ra, những lời tình sáo rỗng ai ai cũng thường nói, vậy mà chân xác, rằng: Người ta có thể vì một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, mà nương tựa vào đó, sống qua một đời. 

Như tôi, đã luôn nghĩ về quãng đường ấy của hai đứa mình. 

… 

Một quãng đường không hề dài, chỉ gói gọn trong tuổi hai mươi mỗi người, thế nhưng, còn thương nhớ đến tận hôm nay. Dù nỗi nhớ ấy, có khi, chỉ mình tôi biết, mình tôi hay, mình tôi giữ lấy. 

Còn người, ở phương xa đó, với cuộc sống mới viên mãn và bình yên, chắc chỉ thảng hoặc đôi lúc nghĩ về. 

Chắc chỉ thảng hoặc đôi lúc, vô tình nghe một bài hát cũ, đọc mấy dòng lan man, người sẽ hoài niệm khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, hồi ức lại từng dấu nhớ đã có lần khắc sâu trong lòng mỗi chúng ta?  

… 

Tôi không cầu người tiếc nuối, chỉ mong người mỉm cười, tri ân hết thảy những gì đã từng có, hoặc chưa từng có, giữa tôi và người. Như tôi. 

Tôi không cầu người quay đầu lại, chỉ mong người vững bước đi tiếp, dành một góc nhỏ khuất sâu tim mình cho “cơn mưa rào” năm ấy, cho ngọn đồi cũ, vạt cỏ mềm. Cho tôi. 

… 

Cám ơn người, vì đã hiện hữu trong thanh xuân của tôi, để nó mãi là đoạn đời đáng tưởng niệm nhất. 

Cám ơn người, vì cho tôi thấu hiểu tường tận hơn những gì Tân Di Ổ đã viết: 

“…Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm. Khi bạn ôm nó vào lòng, nó sẽ chẳng đáng một xu; chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa. Những người từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta…” (trích ‘Anh có thích nước Mỹ không?’) 

Thương chúc người an vui,


---

* Bài viết tham gia cuộc thi Trao gửi thanh xuân.


Thursday, December 8, 2016

Dạ khúc


(Này em - version 2)

Này em
ngày dài đã qua
Đớn đau đến mấy
chẳng là trăm năm

Này em
đến bên ta nằm
Đêm phai tóc hát
nghe thăm thẳm buồn...

Này em
trời nhẹ mưa tuôn
Thôi em đừng khóc
suối nguồn cạn khô

Này em
cuối nẻo sông hồ
Trái tim mắc cạn
bên bờ bãi xưa...

Này em
trăng nhạt, sao thưa
Một vùng chăn chiếu
chỉ vừa lẻ loi

Này em
đến bên ta ngồi
Đợi mai thức giữa
xa xôi nghìn trùng...

Này em
đi đến tận cùng
Trời cao có lẽ
bao dung chúng mình?

...

(Saigon,
Mười Hai,
Mười Sáu.)