Tôi gửi tình lại Bagan
Gió chiều xô nghiêng phế tích
Stupas ru lời tịch mịch
Bóng cây xao xác miên trường
E-bike cuốn cát dặm đường
Nắng dài phơi lưng ướt áo
Chiêm bao giữa ngày hư ảo
Đền thiêng huyền sử gọi chào
Bình minh tựa phép nhiệm màu
Hoàng hôn lời kinh khuất lấp
Trái tim vốn nhiều va vấp
Chợt yên như thể chưa từng
Ananda bước ngập ngừng
Sợ anh linh xưa thức giấc
Shwesandaw leo từng bậc
Chênh vênh tìm kiếm mặt trời
Bagan một lần trong đời
Nhớ thương sẽ thành mãi mãi
Bagan giữ tình tôi lại
Trong câu khấn nguyện tay vàng... (*)
[Saigon, 20/03/16
viết, vì nhớ Bagan.]
---
(*) trong một ngôi đền không nhớ rõ tên, tôi đã được Maung Pa - local guide
của nhóm chúng tôi - hướng dẫn cho việc đặt hai tay mình lên đôi bàn tay vàng
đồng của tượng Đức Phật, và thành tâm cầu nguyện với niềm tin tuyệt đối. lời
cầu nguyện này bắt buộc không được phép nói ra với bất kỳ ai - kể cả cha mẹ,
người thân.