* hình chụp sáng nay, hẻm nhỏ thân quen nhìn từ trên cao.
Ba mươi mốt, tháng Mười Hai. Lại thở dài một lời quen: Mới đó mà đã...
Mới đó mà đã hết một năm. Mới đó mà đã qua thêm một quãng đời
hữu hạn. Mới đó mà đã lợt phai thêm những ký ức vốn dĩ đã quá lợt phai. Mới
đó mà đã quên, như chưa từng có nhớ. Mới đó mà đã thấy nhớ, ngay cả những
điều chưa kịp lìa xa...
...
Năm cùng tháng tận, ta lại ngồi xuống dọn dẹp lòng mình.
Gom những cơn buồn dày đặc xếp vào một ngăn, những ảo vọng phù phiếm
vào một ngăn khác. Những khuôn mặt người, những lời chưa nói, những hối
tiếc vô nghĩa thì vào cùng một ngăn. Một ngăn nữa dành cho những hoạch
định dở dang, những tính toan lần lữa. Còn một ngăn nho nhỏ, riêng cho
những niềm vui bé mọn, nhặt nhạnh từng ngày.
Ngăn cho hạnh phúc thì trống hoác, nằm im, kiên nhẫn chờ đợi.
...
Hai Không Mười Lăm, ta vẫn chỉ giản đơn nối dài nhịp sống. May mắn, vẫn có một
công việc để làm, một vài thân thuộc để yêu thương, một ngày mai để hy
vọng. Không nhiều bão giông, chỉ có chớp bể mưa nguồn sinh ra tự lòng.
Hai Không Mười Lăm, ý thức về sự thất bại bản thân càng mãnh liệt. Những mâu thuẫn nội tại càng phức tạp. Cô đơn thừa thãi, dư dả nỗi
buồn. Chối bỏ đám đông, ngại ngần ồn ã.
Vẫn mơ về một cuộc đời khác, nhiều khi.
Vẫn mơ về một cuộc đời khác, nhiều khi.
...
Hai Không Mười Lăm đã khép. Chớp mắt, Hai Không Mười Sáu sẽ mở ra. Sẽ bắt đầu một vòng tròn mới? Hay lại là những cũ kỹ vần xoay?
Dẫu thế nào, cũng chỉ mong đủ an trí vững lòng đi tiếp. Đủ phúc lành để sớm hái quả ngọt mình đã đang cố công gieo hạt. Đời bình thường mà trôi.
...
Dẫu thế nào, cũng chỉ mong đủ an trí vững lòng đi tiếp. Đủ phúc lành để sớm hái quả ngọt mình đã đang cố công gieo hạt. Đời bình thường mà trôi.
...