Thỉnh thoảng, tôi vẫn hay nghĩ về một vài sớm mai trời vừa đủ lạnh, cuộn mình trong vùng mơ ấm, bên cạnh là dư hương sót lại của ai đó từng gần gụi mà giờ đã thực xa xăm. Không khí như đọng hờ thứ hơi sương bảng lảng, nhạc Schubert nỉ non những phức điệu không lời.
Khi ấy, nỗi cô đơn như chất độc ngấm lâu đã đến hồi phát tác, sẽ nở bừng những đóa hoa màu huyết dụ trong vòm mắt, loang dần thành bóng ngày đã mất, nhấn chìm từng nơ-ron thần kinh vào vũng lầy Hối Tiếc. Và, trái tim sẽ ngưng bặt tiếng nói tiếng cười…
Khi ấy, muôn trùng ảo ảnh đổ về từ thác nguồn ký ức, hợp lại thành dòng sông tràn dâng những mảnh vỡ năm tháng hoa niên, thơm mùi thanh xuân nông nổi, đậm vị chocolate-rum đắng đót. Tôi đưa tay cố níu, rồi chới với rơi xuống, mặc mình bị cuốn ra phía mông mênh…
Từ đấy tan thành trăm nghìn con sóng nhỏ.
Theo đại dương đưa đi, một hôm nào đó, ở nơi chốn không tên, biết đâu sóng kia có thể gặp bước chân người?
...