Chỉ vì một bản tình ca. Lại không phải là quen thuộc. Vậy mà, không hiểu vì sao,
như có ma lực, đẩy tôi ngược trôi về một đêm nào.
Có lẽ là một đêm mùa hè. Có lẽ, cũng là một đêm tháng Tám, như bây giờ. Ký
ức chồng chéo những lớp sương mờ, ngụy tạo và chối bỏ, nên tôi, cũng không
đoan chắc.
Ở đó, căn phòng tối, khung cửa sổ lười nhác mặc gió khuya sướt mướt tràn
qua. Và tôi. Và người. Hai kẻ vốn xa lạ, và sẽ mãi xa lạ, yên lặng nằm cạnh
nhau. Một người cho người kia bóng lưng, một người cho người kia hơi thở.
Trong thời khắc ấy, không có tuyệt vọng, không có nỗi đau. Chỉ có sự chấp
nhận. Tựa như xem đến cảnh cuối một bộ phim vụng về, mà đoạn kết đã biết
trước từ lâu.
Đã vô số lần tôi tự hỏi, nếu được, lần nữa, sống lại thời khắc ấy, liệu tôi có còn
cam tâm nằm lắng nghe từng hơi thở giả vờ trấn tĩnh của người? Liệu tôi có còn
hèn nhát đến mức không dám siết chặt người thêm một chút nữa - dù khứu
giác vẫn không ngừng tham luyến thứ mùi cơ thể không nhầm lẫn với ai khác?
Liệu tôi có thể, ít nhất, nói cạn lòng mình?
Những giả định phù phiếm, những ảo vọng khôn cùng, rồi cũng tan mất trong
giông bão mười năm. Chỉ là đôi khi, cơn tiếc nuối vô cớ đột ngột khơi lên ngọn lửa tận sâu đáy tim, đành phải, tự mị mình. Một chốc. Rồi thôi.
...
[Saigon, 18/08/15
for another V.]