Saturday, February 15, 2014

May mà chúng mình không yêu nhau


May mà chúng mình không yêu nhau 
Nên lễ tình nhân cũng chỉ như mấy trăm ngày còn lại, 
Không hoa hồng, không sô cô la, nên chẳng cần nghi ngại: 
Liệu quà trao đi tình có nhận về? 

Không cần lừa dối nhau bằng những si mê, 
Cũng không phải “gồng mình” sắm vai người tình lý tưởng, 
Trái tim đập nhịp điềm nhiên, không gắng gượng, 
Vui buồn thành thật, chẳng phải giả vờ... 

Lặng lẽ bên nhau như hai đứa trẻ thơ 
Không đòi hỏi, không cưỡng cầu, không trói buộc,
Giữ lòng tin hồn nhiên, không đắn đo mất - được, 
Sống trong nhau một cuộc sống bình thường... 

Và, đơn giản người này gọi người kia là: Người thương! 
Đơn giản dành cho nhau thương yêu như yêu thương vốn dĩ, 
Không cần ru tim bằng những lời mộng mị, 
Cũng chẳng đợi đến lễ này lễ nọ mới tìm cớ tỏ bày… 

Chung bước bên nhau bình đạm qua hết tháng ngày 
Chỉ mong, người kia có thể ở bên mình dài lâu nhất, 
Chỉ mong, luôn là nơi an trú của nhau giữa đời tất bật, 
Để những đã-từng-có không sớm vội phai màu... 

May mà chúng mình không yêu nhau 
- Bởi thương thôi, đã là quá Đủ! 

[SG, 15/02/14] 

--- 

* viết cho Valentine, dù thời điểm post đã là 15/02. nhưng vẫn muốn mượn nó thay lời chúc, chúc cho những người thương nhau luôn hết lòng thương nhau, mỗi ngày :)


Tuesday, February 11, 2014

Thì chờ tình đến rồi sẽ yêu...


Hôm trước tình cờ đọc một câu chuyện, nhân vật chính sau hơn ba mươi năm mới tìm thấy tình yêu của đời mình. Nhưng, thay vì vội vã yêu để bù cho quãng dài lẻ loi, anh lại kiên nhẫn và dịu dàng chờ đợi. Chờ đúng thời điểm, để buộc Duyên thành mối Nợ trăm năm. Cách yêu đầy kiên nghị nhưng khiêm nhường đó của anh - kiên nghị vì thành thật với trái tim mình, tin và quyết không bỏ lỡ nhân duyên; khiêm nhường vì biết mình biết ta, và chấp nhận mọi lẽ theo tự nhiên chứ không cưỡng cầu - khiến tôi cảm động. Và nghĩ suy. Rồi mai đây một ngày, khi tình về trong tay, liệu tôi có giữ được lòng yêu như thế? 

...

Nobody wants to be lonely. Không người nào muốn mình cô độc, dù thỉnh thoảng vẫn thích sự cô đơn. Bởi bàn tay cần có bàn tay khép lại. Bởi bờ vai cần có bờ vai tựa vào. Nhưng, không phải ai cũng may mắn sớm tìm được hạnh phúc. Nên nhiều khi, vì quá mỏi mệt mà chúng ta ngã vội vào nhau, bất chấp có đúng lúc hay không; vì quá chán nản mà xô lệch nhịp tim mình cố hòa cùng nhịp tim kẻ khác, bất kể đúng hay sai người. Tình vội vẫn có thể là tình vui, nhưng chắc chắn, không thể là tình dài. Chưa kể, sau những lần tình vội, tin yêu sẽ nhạt phai, trái tim cũng bợt bạt cũ nhàu. 

Thế thì, sao phải để đôi phút yếu lòng khiến mình trao tâm cho sai người vào sai lúc? Sao không chờ tình đến rồi hãy yêu, chờ đúng thời điểm của chính mình? 

"Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động. (...) Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. (...) Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống. Như chờ tình đến rồi hãy yêu." (Phạm Lữ Ân) 

Đó không phải là tự mị, hay sự tự ủi an cho những thân phận forever alone, mà là một tâm thế, một cách sống. Là lựa chọn thích hợp cho những ai - mà Hạnh phúc và Tình yêu tựa như những món quà, chỉ vì Thượng Đế đãng trí không ghi rõ địa chỉ nên Số Phận phải mất thời gian dò dẫm để chuyển đến cho họ. 

Như tôi.

...


Wednesday, February 5, 2014

Tiếc xuân



cô láng giềng nho nhỏ 
má hồng màu thanh tân 
còn thướt tha áo lụa 
mong tình xa về gần 

radio còn hát 
vang những bài tình xuân 
tivi vẫn rộn rã 
chương trình Tết tưng bừng 

thôn xóm còn ríu rít 
tiếng nói cười trẻ thơ 
dăm bàn tiệc cuối ngõ 
vẳng câu ca hò lờ 

trời vẫn xanh màu nắng
nắng xanh màu tháng Giêng 
hương trầm chùa trong phố 
vẫn tỏa lan mùi Thiền 

vậy mà mùa xuân khép 
cánh cửa lòng cô đơn 
vẫn còn đang bỏ ngỏ 
biết tìm ai trách hờn? 

vậy mà mùa xuân hết 
đời bộn bề cuốn xô 
ta lại rơi vào giữa 
dòng tháng năm ơ thờ 

cúc vàng chưa nở trọn 
vậy mà mùa xuân qua 
tựa giấc mơ dang dở 
chưa lớn đã vội già 

lời thương còn chưa tỏ 
vậy mà mùa xuân xa 
trong trái tim cháy đỏ 
niềm tiếc thương thật thà

...