Tôi sẽ lại mở đầu entry này bằng một câu vốn rất rất cũ, với cả tôi và bất kỳ ai: Thì, thời gian sao mà nhanh không tưởng!
Lặp lại, để nhấn mạnh sự ngạc nhiên đến mức ức chế của bản thân vì tốc độ kinh hoàng (nghe như tựa phim) của thời gian, nhất là vài ba năm gần đây. Ngẫm thử xem, cứ chớp mắt là ngày hết, tháng qua, năm cạn. Bao nhiêu thứ chưa kịp nắm lấy, cảm trọn đã bay theo từng tờ lịch cũ. Bao nhiêu thứ khác thì chỉ vừa mới đây thôi mà giờ đã ở lại vùng quên. Chưa kể, bao nhiêu nghịch lý cậy sức thời gian không ngừng trêu chọc con người. Tuổi dày thêm, đời mỏng đi. Niềm vui ngắn, nỗi đau dài. Mưu sinh tận lực, yêu thương vội phai.
Thế nhưng, không có gì, bất cứ gì, đủ sức ngăn lại thời gian và thay đổi những điều kể trên. Kể cả tình yêu - như bao tiểu thuyết vẫn hay mị người. "Dù tình yêu có lớn cách mấy cũng sẽ chẳng thắng được thời gian" (1). That's truth. Đó là sự thật.
Chắc vì vậy, không ít người ghi hận thời gian. Tôi thì không. Chỉ là, có gì đó khó lý giải - nửa tiếc nuối, nửa hoang mang - đôi khi lại không báo trước kéo về như lũ ngập lòng. Nhất là những lúc bỗng dưng dừng lại và đột nhiên nhận ra mình đang chạm tay đến một mốc thời gian không mong đợi. Hay những lúc chuyến tàu đời lại vừa mới qua thêm một sân ga tuổi mình.
Như bây giờ, là tháng Mười Một, chưa đầy hai tháng nữa sẽ tàn năm. Như bây giờ, đã một tuần kể từ ngày tôi tròn hai bảy.
Lẽ ra, như mọi năm tôi sẽ phải có một entry đánh dấu tuổi mới vào đúng sinh nhật mình. Nhưng năm nay, không hiểu vì sao, tôi chẳng tha thiết hay gợn lòng nghĩ đến trong ngày hai mươi sáu tháng Mười vừa qua. Có lẽ, tôi sợ phải thừa nhận. Thừa nhận mình đã già đi mà vẫn còn trẻ dại, thừa nhận mình thất bại nếu so vai với bao người? Ừ, có lẽ.
Một kẻ có giỏi AQ đến đâu, một lúc nào đó, cũng phải đối diện với thực tế. Bởi cuộc đời không phải cuộc chơi, và sống đâu là trò đùa. Lúc nào đó với tôi là bây giờ. Trong chừng mực nhất định, tôi phải cám ơn thời gian. Bởi giữa cơn lũ cảm thức khi tháng Mười (tôi hay gọi là tháng-của-tôi) vừa từ tạ, tôi đã có cơ hội ngồi xuống bằng những dòng viết này. Và soi mình.
Tháng Mười Một, tôi sẽ có một vài kết thúc - mà nỗi đau kéo theo là hiển nhiên. Nhưng, cũng sẽ cố cho mình một vài khởi đầu. Và, phải học theo lời Marc Levy: "Hãy thanh thản chấp nhận điều mà ta không thể thay đổi, hãy dũng cảm thay đổi cái mà ta có thể thay đổi, và nhất là: hãy tỉnh táo phân biệt sự khác nhau giữa hai cái đó." (2)
Nhiều thứ không thể đoán trước sẽ đến. May thay, vẫn thấy mình còn được yêu thương - dẫu bởi ít ỏi dăm ba con người. Điều đó như một ngọn nến, chừng nào còn cháy sáng thì còn có thể chia lửa cho những ngọn nến khác.
Tôi hai bảy, xét đến cùng thì vẫn vừa đủ để nói: "Hey life, I'm 27! I'm okay now and will be better!"
...
(1) Lời bài hát "Đã lâu không gặp" - Trịnh Thăng Bình.
(2) Trích từ tiểu thuyết "Gặp lại" - Marc Levy.