Kìa, bầy chim mùa hạ
sao vẫn còn loay hoay?
Mùa thu cũng tàn hết,
Đông đã giơ ngón gầy...
Kìa, tình yêu mùa hạ
sao mãi còn nơi đây?
Trong trái tim ngỡ đã
qua hết cơn đau dài...
Kìa, nụ hôn mùa hạ
sao như còn mê say?
Dù đã không thể chạm
lần nữa, bờ môi đầy...
Kìa, mùi hương mùa hạ
sao cứ còn vương tay?
Cho người thương mùa hạ
ngu ngơ nhớ, tiếc hoài...
Kìa, giấc mơ mùa hạ
lẽ nào còn chưa phai?
...
Viết, khi trưa nay đi về một mình, hẻm vắng, ngập nắng. Bỗng dưng nơi góc đường, dưới vòm cây đổ bóng, một bầy chim sẻ xao xác đập cánh bay lên, hòa vào bầu trời thênh thang trên cao - nơi những đám mây tựa như mấy đóa hoa nở bừng. Không khí đậm mùi mùa hạ, cứ như mình lại được ở trong buổi trưa hoài nhớ năm nào. Dù biết, thực tế thì giờ thậm chí đã tàn mùa thu...
Bởi lòng còn thương, nên luôn ấp ủ những nghĩ suy phi lý?