Friday, February 3, 2012

Đừng để những câu thơ cũ làm phiền mình


Đừng để những câu thơ cũ làm phiền mình
Bởi những gì thực sự đã qua, làm ơn, hãy cho chìm sâu giấc ngủ
Đôi lúc muốn nhớ về thì chỉ cần gặp lại trong chiêm bao, thế là đủ
Đọc chi những lời tình dĩ vãng, rồi lại lòng đau?!

Đừng để những bài ca xưa cứ da diết mấy giai điệu úa màu
Gợi dậy yêu thương xa xôi, bao điều chưa nói
Từng nốt trầm như mảnh vỡ cứa vào tim những nỗi niềm, đau nhói
Trong mỗi câu hát như thấy lại ánh mắt, nụ cười…

Đừng để hoài niệm trói buộc trái tim người
Không ai có thể mãi chỉ sống bằng những buồn vui - vốn đã thuộc về quá khứ
Dẫu biết ơn những thứ đã từng, nhưng vẫn phải học cách tha thứ
Tha thứ chính mình của ngày hôm qua!

Đừng để buổi chiều vàng thắp lên nỗi nhớ thiết tha
Vòng xe trên phố nhắc về những đoạn đường đã cùng nhau - với vô vàn ký ức
Vì chẳng bao giờ có thể tìm lại bất kỳ điều gì của ngày đã mất
Sao không quên, để bước tiếp đường dài?

Đừng để những khoảnh khắc hiện tại trở nên vô nghĩa, rồi phôi phai
Chưa kịp giữ lấy ngọt ngào, đắng cay đã tới
Tái diễn lỗi lầm, ngày mai lặng lẽ thở dài tiếc nuối
Rồi sẽ lại cố tìm về xưa cũ, thẫn thờ ước ao…

Đừng để những khoảng trống vô hình khiến ta không thể can đảm quên nhau
Ai cũng phải ít nhất một lần học cách bỏ lại sau lưng, đi về phía trước
Hạnh phúc trong bàn tay, và do chính mình lựa chọn
Vững niềm tin sẽ thấy chân trời…

...