Monday, April 26, 2010

Vì ta quá nhớ cuộc đời...


Nhiều khi, đột nhiên vì một mùi hương quen mà tôi nhớ đến buổi sáng hái lài ướp trà cùng ông, vì một điệu gió tương đồng mà da diết tưởng lại buổi chiều trên đồi cũ những năm tôi vừa trẻ, vì một lời ca xưa mà ngỡ là biết mấy yêu thương ngày đó mờ xa chỉ mới hôm qua chưa từng xa ngái... tôi chợt tự hỏi chính mình: Vì cớ làm sao có thể nhớ quá nhiều thứ - cả những thứ không nên nhớ, không cần phải nhớ - trong suốt bấy nhiêu năm tháng đã qua đời mình? Và thường, tôi không tìm ra lý do cụ thể nào, ngoài đổ lỗi cho trí nhớ bẩm sinh con người vốn kỳ diệu, đến lạ lùng.

Tôi cũng thường dành đôi chút thời gian để suy ngẫm, rằng cái trí nhớ quá tốt - nhưng thường xuyên lại tự động vận hành bất chấp ý muốn của chủ thể này - là có ích hay nguy hại cho vật sở hữu nó - là bản thân tôi. Nhưng, câu trả lời cũng không rõ ràng lắm!

...

Vì lắm lúc, tôi chỉ thấy toàn tiêu cực.

Khi mà những khoảng không chủ tâm, có những cơn nhớ nhung lại nện gót giày vào tâm tư, gọi dậy một cách cay nghiệt và đớn đau từng mảnh vỡ cũ, từng đêm ủ rũ xưa. Và dù tôi có gắng sức đến đâu, thì cũng không thể tống khứ nó ra hết bên ngoài chỉ như một vết cắt sâu cho cạn sạch máu.

Hay những gương mặt, giọng nói, tiếng cười... đã quá đủ làm buốt lòng ngay khi mới thoáng lóe lên ý nghĩ trong đầu, tôi phải cố vùi ngay xuống dưới hố sâu chẳng mong ngày gặp lại; vậy mà, cái trí nhớ vô cùng tốt của bản thân lại là tay sai bội phản, lôi xoành xoạch tất thảy trở lên mặt đất, ném ra trước mặt những ký ức mà mỗi hình ảnh như một nhát dao đâm vào ngực.

Trong những trạng huống đó, tôi chỉ muốn hét lên, giá như cái trí nhớ của mình không quá tốt đến mức khốn nạn như thế! Giá như, mình là kẻ hay quên...

Nhưng cũng nhiều lần, tôi biết ơn trí nhớ mình.

Nhờ nó, mà tôi không quên những gì cần nhớ. Để tôi biết trân trọng những điều mà đối với khối người chỉ là chuyện đã qua, cũ kỹ, phai mờ. Để tôi tìm lại những cảm xúc đôi khi ngủ quên, hay bị ê chề đời cưỡng bức giam cầm trong căn phòng tăm tối của quá khứ. Để tôi lại vỗ lòng bằng những mảng màu biếc xanh của năm tháng mùa cũ - vì có nhiều khi hiện tại quá chua chát. Và biết thứ tha cho bây giờ vì những điều đã từng; hay biết ơn những điều đã từng, mà dốc sức đi tiếp đến mai sau.

Nhờ nó, mà từng khoảng khoảng buồn - vui, ngọt - đắng, hạnh phúc - đớn đau... có qua đi, tôi vẫn còn giữ lại được điều gì đó cho riêng mình - ít nhất là một khung hình trong trí nhớ, một góc nơi khu vườn phi thời gian của tâm tư - dù rồi sẽ đến lúc tan hết như bụi mờ, nhưng vẫn luôn diễm phúc khi biết là mình đã từng có, từng biết gìn giữ, nhớ nhung.

Nên dẫu, có khi ngờ rằng mình kém "may mắn" so với những người hay quên - luôn cảm thấy tươi mới, hân hoan lạ lẫm ngay cả trong những điều xưa cũ nhất - thì tôi vẫn muốn được nhớ thật nhiều như thế này. Đến khi nào hữu hạn sức khỏe con người không còn cho tôi bầu bạn cùng trí nhớ của mình nữa, thì tôi mới đành tâm buông tay, mà chào đón Quên về bên cạnh.

...

Có lẽ với tôi, cuộc đời chính mình có quá nhiều điều đáng để phải lưu tâm, nên luôn muốn được nhớ, nhớ và nhớ mọi thứ khi còn có thể, nhiều nhất khi còn có thể.

Xét cho cùng, nhớ cũng là một dạng thức của tham lam và ích kỷ. Khi bạn muốn giữ hết, giữ hết tất thảy những gì đã qua cho riêng mình.

...


Wednesday, April 7, 2010

Quỷ sao có thể yêu được thần tiên?!


...

- Nàng không chỉ hát hay, mà còn múa đẹp nữa. – Lạc tấm tắc.
- Chàng chỉ khéo lấy lòng thiếp thôi, chứ so với tiên nga thượng giới, điệu múa thô kệch này có là gì!
- Thần tiên không nói dối bao giờ!
- Thiếp nhớ, thần tiên cũng không được yêu. – Tiểu Vũ nháy mắt tinh nghịch, rồi bước đến ôm choàng lấy Lạc từ phía sau. Tim chàng dường dừng lại trong khoảnh khắc.
- Ta… vẫn chưa nói là ta yêu nàng. – Chàng ngập ngừng chống chế.
- Nhưng thiếp đã thấy điều đó, ở đây. – Vừa nói, tay Tiểu Vũ vừa đặt lên nơi ngực trái của chàng.
- Vậy còn nàng?
- Thiếp à? Thiếp sẽ không yêu chàng đâu. Quỷ sao có thể yêu được thần tiên?!

...

* Trích Tiểu Vũ - Jera Le.

Thursday, April 1, 2010

Đánh dấu 2 năm


Mừng mình đã qua 2 năm ở đây.

Ngày này năm rồi, là một entry ướt đẫm sự bi quan - đỉnh điểm của những ngày đứng sát bờ vực. May mà dừng kịp, và lại bước đi.

Bây giờ, mình nhẹ nhàng đối với nhiều thứ hơn. Sống dễ chịu hơn dù vẫn còn nhiều nỗi lo, sự ức chế không tránh khỏi. Thấy vậy thôi cũng đã là điều đáng mừng lòng.

Không thể nghĩ rằng có thể vượt qua hết mấy bận đổi thay, nhiều phen ngỡ là chạm đến giới hạn; vậy mà, vẫn có thể nói "I'm okay!" đến được mốc 2 năm này, quả thật - không phải mình tài giỏi chi hết, mà là cuộc đời luôn không ngờ.

Có ngày này của năm thứ 3 hay không, thì không chắc. Cứ mặc theo những gì phải là thế cứ sẽ là thế. Chỉ cần sống tốt nhất với chính mình, thì dẫu có là ở đâu, cũng an lòng mà đánh thêm một dấu nhớ vào hành trang mình.

Mừng mình đã qua 2 năm ở đây.