Ngày tiếp ngày, tháng nối tháng... thời gian cứ như ngọn gió vô tình, thổi miết dặm dài đời người, bất tận những nỗi niềm hanh hao...
Theo dòng ngày tháng, có những niềm vui, nỗi buồn sót lại; có những nụ cười, giọt nước mắt đánh rơi...
Một ai đó đã nói rằng" Quá khứ là cánh rừng, ta đã đến và bỏ lại những bông hoa ở đó!" - chắc là những bông hoa đẹp nhất, nên lòng người cứ hối tiếc khôn nguôi...
Thời gian. Vô hình. Là sức mạnh không thể cưỡng lại. Con người đi qua năm tháng đời mình, có những thứ đã là thì quá khứ, thì có níu kéo, thảng thốt rượt đuổi, cũng ko thể nào nằm bắt, ko thể nào giữ lại... Có chăng, chỉ là giữ ở sâu nơi trái tim - ở nơi đó, thời gian là vô hiệu, quá khứ, hiện tại, tương lai... chỉ còn là những mảnh thủy tinh momg manh, trong suốt những nỗi niềm hoài niệm... Tiếc thương mà lưu giữ, gọi tên là kí ức...
Từ tiếc nuối đâm ra con người hy vọng. Tiếc quá khứ để mơ mộng cho tương lai...
Vô tình hôm nay bắt gặp một bài thơ - quen cũng hóa lạ, lạ mà quen - làm ta rưng rưng một niềm nhớ, một nỗi mơ mòng...
Thời gian nơi xa
Nhà tôi bên một dòng sông
Sáng chiều trôi qua từng chùm hoa tím
Lời mẹ ru rơi trên cánh biếc
Tháng ngày hoa tím mang đi…
Bất ngờ nay nhặt tờ lịch cũ
Nao lòng chợt nhớ cánh hoa xưa
Mẹ tôi đã không còn nữa
Tuổi thơ trắng tự bao giờ…
Tôi chờ hoa tím trôi qua
Để gởi theo tờ lịch ấy
Chắc ở nơi xa xôi nào đấy
Thời gian sẽ gặp thời gian….
Trước thời gian con người bất lực. Chỉ biết lặng lẽ... chờ hoa tím trôi qua, để gởi theo tờ lịch ấy... Và khôn ngừng nuôi hy vọng - mà hy vọng cũng mỏng manh sương khói - rằng ở một nơi xa xôi nào, thời gian sẽ gặp thời gian.... Biết có hay ko nơi chốn mầu nhiệm đó? Thôi thì, cứ sống trọn với từng ngày đi qua, những bông hoa quá khứ thì cứ ép hương lưu giữ nơi ngăn kéo hoài niệm, gìn giữ cẩn thận đừng để vội lãng quên... đã là mầu nhiệm lắm rồi!